Từ khi xuyên không đến thế giới này, ban đêm nàng chưa từng được ngủ ngon.
Dù hôm nay chỉ ngủ hơn một canh giờ, đáng lẽ nàng nên thoả mãn rồi.
Nhưng thế này còn không bằng không ngủ.
Cảm giác khó ngủ này quá khó chịu.
Trên đường đi, hoà thượng của chùa Bạch Vân và hương khách đều đang bàn tán là cơm chay hôm nay rất ngon.
Phù Quang đi theo sau Cố Thanh Hy giải thích: “Diệp Phong công tử nấu rất nhiều món ăn ngon cho tăng nhân và hương khách trong chùa, hắn rất có tài nấu nướng, mọi người đều đang khen hắn”.
Cố Thanh Hy ồ một tiếng, không biết Diệp Phong bị trúng gió gì nữa.
Phù Quang lại nói với vẻ thần bí: “Chủ tử, Diệp Phong còn đặc biệt nấu mấy món ngon, mùi rất thơm, chắc là nấu cho chủ tử, cảm ơn chủ tử đã cứu hắn”.
“Thật sao?”
“Sao thuộc hạ dám lừa chủ tử chứ”.
“Diệp Phong vẫn là tốt nhất, biết nhớ ơn báo đáp, không uổng công ta trăm cay nghìn đắng đến Ma tộc cứu hắn, đi, chúng ta đến phòng ăn đợi hắn đưa thức ăn đến, lát nữa chúng ta phải làm ra vẻ ngạc nhiên đấy”.
“Vâng”.
Cố Thanh Hy đi tới phòng ăn, quả nhiên Diệp Phong còn đang bận rộn.
Cố Thanh Hy nhìn từ phía xa, bữa cơm có ba mặn một canh, đều là món chay, đứng cách rất gia vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm ngon miệng.
Nàng ho khẽ một tiếng tỏ vẻ mình đã đến, không cần để cơm vào trong giỏ.
Diệp Phong nghe thấy tiếng của bọn họ thì chào hỏi một tiếng: “Chào buổi sáng”.
“Chào buổi sáng, nghe nói từ sáng sớm ngươi đã thức dậy nấu cơm rồi”.
“Đúng thế”.
“Đã nấu mấy món ngon gì thế”.
“Mấy món cơm chay thôi”.
Giọng điệu lạnh nhạt vậy?
Thôi, hắn ta vốn lạnh nhạt như thế mà, sao có thể nói chuyện dễ nghe được.
“Ba món ăn này của ngươi trông rất đẹp”.
Diệp Phong khẽ mỉm cười, hắn ta ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ chờ mong.
“Đẹp thật à?”
“Đương nhiên, nhìn đã thấy muốn ăn rồi, chỉ muốn được ăn thêm hai bát cơm”.
Diệp Phong lại sắp xếp một lúc, khiến nó càng ngay ngắn hơn, hơi nhếch môi: “Ta cũng cảm thấy đẹp”.
“Thật ra ngươi không cần làm thế, ta rất dễ nuôi, chỉ cần xào chút thức ăn là được rồi, ngươi…”
Cố Thanh Hy còn chưa nói hết câu, Diệp Phong chợt nhìn lên bầu trời, đậy giỏ thức ăn lại, cất lời: “Mặt trời đã mọc, sắp không kịp rồi, phiền cô nhường đường một chút”.
“Hả…”
Cố Thanh Hy ngây người.
Mấy món ăn này không phải nấu cho nàng à?
Chẳng lẽ là xấu hổ muốn đưa đến phòng nàng?