“Thủy Tiên kỳ chủ am hiểu dùng độc, nhất là thích dùng mỹ nam để thử độc. Ả muốn Diệp Phong có lẽ không phải vì thích Diệp Phong, mà là muốn dùng hắn ta thử độc”.
Cố Thanh Hy sa sầm mặt.
Những kỳ thủ ở phía trước vẫn còn đang xôn xao bàn tán.
“Các ngươi nói xem lần này Diệp Phong không lấy được chuông Phá hồn, kỳ chủ của chúng ta có nổi giận giết hắn ta, hoặc là tặng hắn ta cho kỳ chủ khác không? Lúc trước, kỳ chủ của chúng ta cũng tặng người cho kỳ chủ khác không ít”.
“Chuyện này khó nói, nhưng Diệp Phong chắc chắn không yên ổn. Haizz, lúc trước mọi người đều ngưỡng mộ hắn ta nhận được thánh sủng của kỳ chủ, chỉ cần lấy được chuông Phá hồn là có thể được tự do. Bây giờ… a… không biết hắn ta nghĩ thế nào. Không những không lấy được chuông Phá hồn, mà còn giúp tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng đối kháng với Giang đàn chủ”.
“Còn không phải sao, hắn ta là tự chuốc lấy đau khổ. Giang đàn chủ vốn đã gây khó dễ cho hắn ta khắp chốn, hắn ta còn dám vì một người ngoài làm trái mệnh lệnh của Giang đàn chủ. Nếu hắn ta không bị Giang đàn chủ lột da thì ta không mang họ Lạc nữa”.
Cố Thanh Hy nhíu mày.
Chuông Phá hồn không phải đã tặng cho Diệp Phong rồi sao?
Lẽ nào Diệp Phong giữa đường xảy ra chuyện gì đó, không lấy chuông Phá hồn về?
“Trước kia kỳ chủ của chúng ta chơi chán rồi sẽ thưởng một vài người cho hạ nhân chúng ta, không biết lần này kỳ chủ có thưởng Diệp Phong cho chúng ta không. Nếu có thể thưởng cho chúng ta, nghĩ đến mùi vị đó đúng là lên tiên”.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, kỳ chủ có thưởng cũng sẽ thưởng cho kỳ chủ khác, sao có thể thưởng cho chúng ta được”.
“Nếu ta là Diệp Phong, không lấy được chuông Phá hồn, đánh chết ta cũng không về đây, thật không biết hắn ta đụng đầu vào đâu rồi”.
“Suỵt, mấy lời này mà ngươi cũng dám nói, không sợ rơi đầu à?”
“Phải phải phải, cái miệng quạ đen của ta, những gì chúng ta nói với nhau ở đây hôm nay đều không được nói ra ngoài đâu đấy”.
Cố Thanh Hy sờ cằm, bỗng nở nụ cười tươi rói, nhấc chân vừa bước vào phòng vừa nói: “Ái chà, các ngươi ở đây chơi xúc xắc cũng không nói với ta, hại ta đi tìm mãi”.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn nàng, không hiểu hỏi: “Ngươi là ai? Sao ta có cảm giác ngươi rất lạ mặt?”
“Sao ngươi chẳng có lương tâm chút nào vậy? Mấy hôm trước ngươi còn uống hết rượu do ta cất giấu, thế mà lại không biết ta là ai”.
Lạc kỳ thủ hơi lúng túng.
Gã thật sự không nhớ nổi, nhưng mấy hôm trước gã quả thật đã uống say mấy lần, nhìn bộ dạng quen thuộc của nàng, có lẽ cũng không phải gian tế trà trộn vào đây.
Lạc kỳ thủ hàm hồ trả lời: “Sao lại không nhớ chứ, lúc nãy ta chỉ là thuận miệng nói thôi. Ngươi cũng muốn chơi xúc xắc phải không? Nào nào nào, cùng đặt đi”.
Những kỳ thủ khác nghe Lạc kỳ thủ nói vậy đều buông bỏ lòng phòng bị, gọi Cố Thanh Hy đến chơi cùng.
Cố Thanh Hy vẫy tay với, hét lên: “Ngây ra đó làm gì, ngươi cũng qua đây chơi xúc xắc đi, đều là huynh đệ nhà mình, có gì mà xấu hổ chứ? Bọn họ sẽ không ức hiếp ngươi vì ngươi là người mới đâu”.
Hóa ra là người mới?
Thảo nào lại cảm thấy lạ mặt như vậy.