Triệu quản sự vẫn chưa hả giận, gã xách cổ áo cậu ta lên, ném thẳng xuống dưới.
“A…”
Tiếng la thảm thiết vang vọng khắp khe núi.
Những mỹ nam khác hoảng sợ run rẩy, ngay cả thiếu niên mười ba mười bốn tuổi kia cũng không dám nói gì nữa, chỉ run rẩy ngồi xổm dưới đất.
Khuôn mặt dưới mặt nạ của Dịch Thần Phi hơi sa sầm, sát khí chợt loé lên.
Hai người nhìn nhau, đều hiểu hàm ý trong mắt đối phương.
Cố Thanh Hy cười nhạt.
Nàng nhìn Triệu quản sự như đang nhìn một người chết.
Cuối cùng…
Cũng đến được ngọn núi thứ sáu, lồng treo cũng dừng lại, không tiếp tục đi tới ngọn núi chính thứ bảy kia.
Cố Thanh Hy cũng chỉ có thể dừng lại ở ngọn núi thứ sáu, cũng các kỳ thủ khác áp giải mấy người hầu đến đài Tù Phượng.
Đài Tù Phượng này không chỉ nhốt mỹ nam mà còn có rất nhiều mỹ nữ, thậm chí có cả trẻ con.
Nghe nói những người hầu dâng lên cho Lan kỳ chủ đều sẽ bị nhốt ở đây.
Sau khi dạy dỗ xong mới đưa đến chỗ Lan kỳ chủ ở ngọn núi chính.
Cố Thanh Hy nâng mắt hỏi: “Ngươi cảm thấy Diệp Phong có thể ở ngọn núi này không?”
“Xác suất một nửa”.
Ngọn núi thứ sáu canh giữ nghiêm ngặt, có vô số trạm gác kiểm tra, nếu không nhờ Dịch Thần Phi vô cùng quen thuộc nơi này, thì e rằng Cố Thanh Hy sẽ rất khó trà trộn vào.
Sau khi đưa người hầu đi vào, nhiệm vụ của Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi coi như hoàn thành.
Cách đài Tù Phượng không xa có một căn phòng nhỏ, không ít kỳ thủ tụm năm tụm ba vừa đánh bạc vừa bàn tán sôi nổi.
“Nghe nói người hầu được đưa đến lần này đều khá đẹp, không biết có đẹp bằng Diệp Phong không nhỉ?”
Nghe thấy hai chữ Diệp Phong, Cố Thanh Hy hơi dừng bước.
“Nhan sắc của Diệp Phong là đẳng cấp nào, dù những người này có xinh đẹp hơn nữa cũng không bằng Diệp Phong, nếu không, sao kỳ chủ của chúng ta lại sủng ái hắn nhiều năm như thế được”.
“Diệp Phong không chỉ xinh đẹp mà còn văn võ song toàn, ai cũng sẽ thích hắn thôi, nghe nói Mẫu Đơn kỳ chủ đã hỏi xin Diệp Phong với kỳ chủ chúng ta rất nhiều lần, nhưng kỳ chủ không đồng ý”.
“Không thể nào, Mẫu Đơn kỳ chủ cũng thích Diệp Phong ư?”
“Ngoài Mẫu Đơn kỳ chủ còn có Thuỷ Tiên kỳ chủ, Thược Dược kỳ chủ nữa”.
Cố Thanh Hy đứng tựa ở cửa không khỏi giễu cợt: “Thì ra Thập Nhị Hoa Kỳ đặt tên từ mười hai loại hoa, đám cặn bã này đúng là vấy bẩn cái tên đẹp của mười hai hoa thần”.
Nghĩ đến trên đầu mỗi nam nhân đều đội một đoá hoa lớn, Cố Thanh Hy không nhịn được nổi da gà.
Dịch Thần Phi cười nói: “Ngoài Thuỷ Tiên kỳ chủ, những kỳ chủ khác đều là nam”.
“Có nghĩa là Thuỷ Tiên kỳ chủ cũng thích Diệp Phong à?”