Các thôn dân ở thôn Tiểu Hà đã đặt toàn bộ lòng tin vào Diệp Phong, thử hỏi trên đời này có mấy ai làm được như hắn ta.
Tuy người dân trong thôn nghèo khó, nhưng rất nhiệt tình, biết rõ bọn họ là bạn của Diệp Phong và từng giúp đỡ hắn ta, mỗi một nhà đều mang gạo và thức ăn đến, chiêu đãi bọn họ một bữa phong phú.
Tuy đồ ăn không ngon miệng bằng ở phủ Dạ Vương, nhưng lại là bữa ăn ngon nhất mà Cố Thanh Hy từng ăn từ sau khi xuyên không đến.
Sau bữa tối, Diệp Phong đưa Diệp bà bà đi nghỉ ngơi, rồi một mình cầm theo chuông Phá Hồn đi đến chỗ Ma tộc.
Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đứng chờ hắn trong khu rừng nhỏ, vừa gặp, bọn họ vừa quan tâm lại vừa uy hiếp: “Vẫn là câu nói đó, một ngày, ta chỉ cho ngươi thời gian là một ngày, nếu ngươi vẫn chưa quay về, ta sẽ một mình xông vào Ma tộc”.
Tiêu Vũ Hiên phe phẩy cây quạt, cười nói: “Còn ta nữa, ta sẽ cùng nha đầu xấu xí này xông vào Ma tộc. Ba người chúng ta là một, chỉ cần một người gặp nạn, hai người kia quyết không đứng ngoài mà nhìn”.
Diệp Phong cảm thấy cay cay sống mũi, khắc sâu những người này trong tim, rồi mỉm cười gật đầu và đi đến nơi mà hắn ta muốn đi nhất.
Nhìn theo bóng lưng cô đơn của hắn ta, Cố Thanh Hy cảm thấy có chút bất an, cứ như sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Nha đầu xấu xí, ngươi nghĩ Lan kỳ chủ có trả tự do cho Diệp Phong không?”
“Cứ đợi đi!”
Thời gian dần trôi qua, thoáng chốc đã sắp hết một ngày, bọn họ vẫn không nhìn thấy bóng dáng cô độc kia xuất hiện ở cổng thôn.
Tiêu Vũ Hiên nôn nóng đi qua đi lại, nói to: “Nha đầu xấu xí, ta càng nghĩ càng thấy không đúng, Diệp Phong hiền như vậy, sao có thể đấu lại đám sài lang hổ báo kia được, hay là, chúng ta đến Ma tộc xem thử đi!”
“Được, đi thôi!”
Tiêu Vũ Hiên gấp quạt lại, tiện tay giắt ở sau lưng, hắn ta đang định đi đến Ma tộc thì thình lình bị một cây ngân châm đâm vào cổ.
Mắt hắn ta tối sầm, cả người loạng choạng rồi ngã xuống.
Trong cơn mê, hắn ta cảm giác được có người đỡ lấy mình và nói khẽ một câu: “Ngươi ngủ một giấc trước đi, sau khi tỉnh, mọi việc đều được giải quyết”.
Móa…
Nàng ấy muốn làm gì?
Một mình xông vào Ma tộc?
Tiêu Vũ Hiên muốn nói với nàng ấy rằng Ma tộc không phải nơi dễ xông vào như vậy đâu, nếu không có hắn ta dẫn đường thì ngay cả cổng cũng chưa chắc nàng ấy tìm ra được.
Đáng tiếc, hắn ta đã ngất đi, ngay cả cơ hội để nói cũng không có.
Cố Thanh Hy cởi áo choàng ra, đắp lên người Tiêu Vũ Hiên rồi một mình rời khỏi thôn Tiểu Hà.
Dịch trạm của sứ thần Triệu quốc.
Cố Thanh Hy trèo tường vào, sau đó đi thẳng đến phòng ngủ của Dịch Thần Phi.
Nàng vòng tay trước ngực, tựa cửa, nhếch mép nở một nụ cười lười nhác, từ trên cao nhìn xuống. Lúc này, Dịch Thần Phi đang tắm rửa.
Khói nước lượn lờ, có một ánh mắt đang dõi theo mình, Dịch Thần Phi muốn không quan tâm cũng không được. Hắn ta đưa lưng về phía Cố Thanh Hy, nở một nụ cười khổ.
“Tam tiểu thư, đêm hôm khuya khoắt, muội xông đến dịch trạm là để nhìn ta tắm rửa à?”