Cố Thanh Hy khẽ mở miệng, lạnh lùng thốt ra một câu: “Cút”.
Mạc đại nhân còn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy sắc mặt Cố Thanh Hy không dễ coi cho lắm, lại có hoàng lệnh bên người, chỉ đành thả Diệp bà bà ra, dẫn theo đám thuộc hạ tiu nghỉu rời đi.
“Phong Nhi…”, Diệp bà bà lần mò tìm đến Diệp Phong.
“Bà bà, bà không sao chứ, bà có bị thương không?”
“Không sao, mạng ta rất lớn, sẽ không có chuyện gì được. Cố cô nương, đa tạ cô, đa tạ cô lại giúp bọn ta lần nữa”.
“Chuyện nhỏ mà thôi”.
Người dân thôn Tiểu Hà đều kinh ngạc.
Kinh ngạc bởi Cố Thanh Hy lấy ra một chiếc lệnh bài đã đuổi được Mạc đại nhân đi.
Còn kinh ngạc hơn cả thân phận của Diệp Phong.
Ông chủ quán mì vội hỏi: “Diệp Phong, bọn họ nói cậu thắng được vị trí thứ hai trong đại hội đấu văn, có đúng vậy không?”
“Ừm…”, Diệp Phong khẽ đáp lại.
Thôn Tiểu Hà lập tức bùng nổ, mọi người không dám tin vào điều đó.
“Là cậu thật sao? Người tham gia đại hội đấu văn đều là các nhân vật lớn, có thể nói là trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, thật khó mà tin được cậu có thể giành hạng hai”.
“Gia gia, con đã nói rồi, cái người tên Diệp Phong giành giải tại đại hội đấu văn chính là Diệp Phong ca ca đấy, là do mọi người không tin con thôi”, một đứa bé trai khoảng bảy, tám tuổi ngửa đầu nhìn trưởng thôn và nói.
Trưởng thôn phấn khích đến nỗi không nói nên lời, liên tục đi qua đi lại, chà xát hai tay vào nhau: “Ta vẫn luôn cảm thấy tài văn chương của cậu rất tốt, không ngờ cậu lại có thể đánh bại tài nữ, tài tử khắp thiên hạ mà giành được vị trí thứ hai. Diệp Phong à, cậu có biết đó là vinh quang như thế nào không? Nửa đời sau của cậu không cần phải lo âu nữa rồi!”
Nhìn thấy các thôn dân mừng rỡ như vậy, nhưng Diệp Phong vẫn thản nhiên, cứ như mọi chuyện không liên quan gì đến hắn ta.
Ánh mắt mọi người nhìn hắn ta tràn đầy sự sùng bái, cả đám tụ lại tốp năm tốp ba trò chuyện rôm rả.
Cuối cùng, vẫn là đứa cháu trai của trưởng thôn cắt ngang niềm vui của bọn họ.
“Diệp Phong ca ca, vì sao bọn họ lại nói huynh giết người?”
Nụ cười trên môi trưởng thôn cứng lại, trong đôi mắt đục ngầu vụt qua tia lo lắng: “Đúng rồi, vì sao bọn họ lại nói cậu giết người? Đám người kia thấy cậu dễ bắt nạt nên đổ hết tội lỗi lên đầu cậu sao?”
“Diệp Phong, có thể giải thích rõ chuyện này được không? Nếu không cách nào giải thích được thì cậu mau trốn đi, quạ trong thiên hạ vẫn luôn là đen, đám… quan lại kia đa phần không phải thứ gì tốt, chúng rất thích bắt nạt dân thường như chúng ta”.
“Học viện đã điều tra rõ ràng, hung thủ không phải ta, ta tin hắn sẽ nhanh chóng bị quan phủ bắt được”.
“Thật sao? Nếu quả thật là thế thì tốt quá. Diệp Phong, cậu có biết học viện Hoàng Gia là nơi mà tất cả tài tử trong thiên hạ đều mơ ước không? Chỉ cần xuất thân từ đó thì ngày sau chắc chắn có thể làm đại quan, tương lai cậu xán lạn thì cúng ta cũng không cần phải lo lắng nữa rồi!”
Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên sóng vai đứng cạnh nhau, bất giác cả hai đều cảm thấy hâm mộ Diệp Phong.