“Đúng rồi, mặc dù bản vương là người rộng lượng, nhưng nếu vương phi quá thân mật với Tiêu Vũ Hiên và Diệp Phong, bản vương khó đảm bảo hai người họ sẽ không gặp bất trắc gì”.
Nghe vậy, Cố Thanh Hy lập tức nguôi giận, nàng dựa vào trụ đá trên đình nghỉ mát, khoanh hai tay trước ngực, bình tĩnh nhìn hắn, trên môi là nụ cười chế nhạo.
“Sao nào, vương gia đang ghen đấy à?”
“Nực cười, sao bản vương có thể ghen được?”
“Vậy ta thân mật với ai thì liên quan gì đến ngươi?”
“Bản vương sợ thanh danh của mình sẽ bị cô huỷ hoại, hừ”.
Thấy Dạ Mặc Uyên đẩy xe lăn về phía Thính Vũ Lâu, Cố Thanh Hy hơi buồn cười lắc đầu.
Vịt chết mà còn mạnh miệng.
Chiến thần cũng chỉ có vậy thôi.
Nàng ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng sáng ngời, lòng hơi nặng nề.
Mặc dù biết Diệp Phong không phải hung thủ, nhưng hung thủ thật sự là ai thì vẫn chưa tìm được manh mối.
Người trong học viện không có khả năng nói dối, Liễu Nguyệt và Vu Huy càng không có khả năng nói dối.
Vậy thì rốt cuộc là ai đã giết Dung phu tử?
Lẽ nào thật sự có người trông giống hệt Diệp Phong?
Cố Thanh Hy đau đầu.
Nếu có người trông giống hệt Diệp Phong thì chẳng phải vụ án sẽ điều tra ra được ngay từ khi Diệp Phong mới sinh ra sao?
Nàng chấm nước trà vẽ lên bàn, cảm thấy rất có thể Viện trưởng còn có bí mật nào đó, hoặc ông ta giữ thứ gì đó nên mới bị hung thủ lẻn vào phòng.
Cẩn thận nhớ lại quá trình Viện trưởng và Dung phu tử bị hại, Cố Thanh Hy đột nhiên ngẩng đầu lên, một ý tưởng xẹt qua trong đầu.
Nàng bước đi, bất giác đã đến trước phòng của Diệp Phong.
Đèn trong phòng hắn ta còn sáng, ánh đèn kéo bóng hắn ta ra thật dài, Cố Thanh Hy có thể thấy rõ hắn ta đang dựa vào cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn mặt trăng sáng ngời.
Nàng đang định nhắc nhở Diệp Phong bị thương thì nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng lại thấy hắn ta đột nhiên tắt đèn, mở cửa phòng bước ra, sau đó trèo tường ra ngoài.
“Trèo tường à?”
Cố Thanh Hy sờ cằm, sau đó cũng nhảy lên, trèo tường ra ngoài, bám theo Diệp Phong.
Ở nơi khác, Dạ Mặc Uyên ngồi cách đó không xa, thu tất cả hành động của họ vào mắt.
Thanh Phong hỏi: “Chủ tử, có cần bám theo không ạ?”
“Không cần”.
Diệp Phong không đáng phải lo lắng.
Với cơ thể tàn tạ đó, hắn ta căn bản không sống được bao lâu, Cố Thanh Hy giỏi y thuật như vậy thì chắc hẳn cũng biết, vậy nên nàng mới dùng dược liệu đắt tiền như thế để điều trị cho hắn ta.
Nghĩ tới bát cháo dược thiện kia, lòng hắn khó chịu vô cùng.
Cùng là bệnh nhân, tại sao đãi ngộ lại khác xa như vậy?
Cố Thanh Hy bám theo Diệp Phong, cuối cùng đến một ngôi mộ cách học viện Hoàng gia không xa.