Cố Thanh Hy mờ mịt, nhắc nhở thêm lần nữa.
“Vương gia, ta xấu xí, vô đạo đức, còn đa tình nữa”.
“Bản vương đã nói rồi, xấu xí kết hợp với tàn phế, bản vương cảm thấy rất xứng đôi, còn đa tình ư? Không sao cả, nếu cô dám trêu hoa ghẹo nguyệt, bắt cá nhiều tay, bản vương sẽ moi tim của cô ra để xem có nhiều tình hay không”.
Cố Thanh Hy cười ha hả.
Xem ra nàng phải nhanh chóng tìm được cỏ Địa Ngục, xoá bỏ mối hiềm nghi giúp Diệp Phong, sau đó chuồn khỏi Dạ Quốc.
Khi thấy người hầu của Dạ Mặc Uyên bắt đầu sửa sang Noãn Các, còn mang đến không ít bình hoa cổ và đồ dùng hàng ngày.
Cố Thanh Hy vội vàng ngăn cản: “Dạ Mặc Uyên, ngươi đang làm gì vậy?”
“Nếu vương phi đã không về phủ Dạ Vương nghỉ ngơi, bản vương đành phải chịu khó chuyển đến Noãn Các ở”.
Cố Thanh Hy nổi giận: “Noãn Các không có chỗ cho ngươi ở”.
“Người đâu, đuổi Diệp Phong về học viện Hoàng gia”.
“Ngươi tới đây gây sự đấy à?”
Dạ Mặc Uyên xoay ngón tay như bạch ngọc của mình, dáng vẻ lười biếng kia đủ để chứng minh tất cả.
Cố Thanh Hy day huyệt Thái Dương đau nhức, chỉ vào những căn phòng nhỏ ở phía tây: “Tự đi tìm một phòng đi”.
“Láo xược, với địa vị của vương gia sao có thể ở phòng nhỏ phía tây?”, Thanh Phong lên tiếng.
“Chát…”
Cố Thanh Hy tát Thanh Phong một bạt tai, từng bước lại gần với vẻ mặt lạnh băng.
“Ngươi mới láo xược đấy, ngươi là cái thá gì, chỉ là một con chó của Dạ Mặc Uyên thôi. Mà ta là Dạ Vương phi tương lai, người đứng nhất đại hội đấu văn, còn là nữ nhi ruột của Chiêu Lăng công chúa đã qua đời, ngươi là gì mà dám lớn tiếng với ta?”
Thanh Phong bị đánh choáng váng.
Hắn ta là thị vệ thiếp thân của chủ tử, không ai dám bất kính với hắn ta, thế mà Cố Thanh Hy lại tát hắn ta một bạt tai ngay trước mặt mọi người.
Giáng Tuyết nổi giận.
Cái bạt tai của Cố Thanh Hy chẳng khác nào tát vào mặt chủ tử.
Thanh Phong ấm ức nhìn về phía Dạ Mặc Uyên.
Nhưng Dạ Mặc Uyên lại thản nhiên như thường, chỉ vào một căn Thính Vũ Lâu ở chính các.
“Bản vương sẽ ở đó”.
“Đó là khuê phòng ta đã chọn”.
“Như vậy càng tốt, điều này chứng tỏ chúng ta tâm linh tương thông, sau này làm phòng cưới của chúng ta cũng không tồi”.
“…”
Dạ Mặc Uyên ngoắc tay, ngay sau đó có người đẩy hắn đi về phía Thính Vũ Lâu.
Trước khi đi, Dạ Mặc Uyên còn nhẹ nhàng cảnh cáo.