Khoé miệng Tiêu Vũ Hiên khẽ giật, nhưng hắn ta vẫn không nói gì.
Hắn ta không tức giận vì chuyện này, mà là vết thương của Diệp Phong làm hắn ta kinh ngạc hết lần này đến lần khác.
Nghĩ tới vết thương dưới hông Diệp Phong, Tiêu Vũ Hiên lại quặn lòng, thực sự không thể tưởng tượng làm sao Diệp Phong có thể chịu đựng được.
Qua chuyện này, hắn ta hoàn toàn không nghi ngờ Diệp Phong là hung thủ nữa.
Nếu Diệp Phong có bản lĩnh giết Viện trưởng và Dung phu tử thì sao lại để mình thành kẻ thảm hại như vậy.
Tiêu Vũ Hiên nghiêng đầu hỏi: “Nha đầu xấu xí, thời gian ba ngày sắp hết, bây giờ lại không có manh mối nào, làm sao cô ăn nói với người của học viện?”
“Ai nói là không có manh mối nào? Chuyện này chẳng phải chứng minh Diệp Phong bị người ta lăng nhục tròn hai ngày, chứ không phải giết người bỏ trốn hay sao?”
“Cô biết ta không nói tới chuyện này”.
“Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện sau này để sau này hẵng tính”.
Cố Thanh Hy dùng tay làm gối, dựa vào tảng đá lớn, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn ở trên trời, thở dài.
Xử lý vết thương gần một đêm, cộng thêm đi quanh quẩn trong rừng cả một ngày, cơ thể hai người rất mệt, nhưng không sao ngủ được.
Đợi đến khi Diệp Phong chậm rãi tỉnh giấc, đập vào mắt là Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đang mệt mỏi ngủ gà ngủ gật.
Mọi chuyện trước khi hôn mê hiện lên trong đầu, Diệp Phong kinh ngạc, che cơ thể mình lại theo phản xạ có điều kiện. Bởi vì động đến vết thương nên hắn ta đau đến mức xuýt xoa.
Động tác của hắn ta làm Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên thức dậy.
“Ngươi tỉnh rồi à, còn đau không?”, Tiêu Vũ Hiên vui mừng.
Diệp Phong run rẩy lùi về sau, không dám nhìn vào ánh mắt bọn họ. Hắn ta đã quá sợ những ánh mắt giễu cợt.
Khoảnh khắc cúi đầu xuống, hắn ta mới phát hiện, không biết là ai đã thay áo gấm của Tiêu Vũ Hiên cho mình.
“Trên người ngươi có vết thương, nếu cử động lung tung sẽ làm vết thương bị nứt ra”, Cố Thanh Hy biết hắn ta không muốn để người khác đến gần, cố ý cách xa hắn ta mười mấy bước chân.
Diệp Phong thu lại ánh mắt lạnh lùng cô độc, sự bi thương dâng lên trong lòng.
Hình ảnh thê thảm nhất của hắn ta đã bị bọn họ nhìn thấy rồi.
Ánh mặt trời xuyên qua lá cây thưa thớt chiếu vào miếu hoang. Ánh nắng rất gắt, nhưng trong lòng Diệp Phong lại không nhìn thấy một tia nắng nào.
Hắn ta ôm chặt phần bụng, gian nan đứng lên, há cổ họng khàn khàn khô khốc ra, chậm rãi nói: “Quần áo… Ngày mai ta sẽ trả lại cho ngươi”.
Ngay sau đó, hắn ta loạng choạng rời khỏi miếu hoang, đi về phía thôn Tiểu Hà.
“Này, ngươi bị thương nặng như vậy không tiện đi đường, sẽ mất mạng đấy”.
“Bà vẫn còn đợi ta, không thể để bà ấy lo lắng”.
Giọng nói hắn ta rất nhẹ, nhẹ đến mức như tiếng muỗi kêu. Nếu không phải thính lực của hai người họ hơn người thì sẽ không nghe được Diệp Phong đang nói gì.