“Ở đây không có chỉ, vả lại châm này là ngân châm dùng để châm cứu, không thể vá được. Ta mặc kệ, dù có bị đánh chết ta cũng không cởi. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của ta sẽ bị huỷ hoại”.
Cố Thanh Hy khoanh tay trước ngực, cười như không cười: “Áo ngoài của ta đã dùng để băng bó cho hắn, bây giờ ta cũng chỉ còn lại một chiếc. Ngươi không cởi thì chẳng lẽ là ta cởi?”
“Nhưng… Nhưng không phải còn có Phù Quang sao? Đợi hắn ta về rồi cởi của hắn là được mà?”
“Không biết khi nào Phù Quang mới về, lẽ nào ngươi định để hắn trần truồng đến lúc đó hả?”
Tiêu Vũ Hiên phát điên.
Cái quái gì thế này.
Cố Thanh Hy trợn trắng mắt nhìn hắn ta, quyết định đích thân ra tay lột áo của hắn ta ra.
“Này, cô có biết nam nữ thụ thụ bất thân là gì không hả, dừng lại dừng lại, cô mau dừng lại đi”.
Không biết Tiêu Vũ Hiên lấy đâu ra sức mạnh mà lại tránh được nàng, chạy thẳng ra ngoài cửa.
“Cho dù cô muốn lấy áo của ta thì cũng phải cho ta một chút thời gian chứ, nếu không thì ta phải làm sao?”
“Nhanh lên”.
“Coi như ta thua trong tay cô. Sau này dù có bị đánh chết, ta cũng sẽ không đi ra ngoài với cô nữa đâu”.
Cố Thanh Hy cũng không biết hắn ta lấy đâu ra mấy mảnh vải thừa ghép thành chiếc áo đơn giản, tạm che được cơ thể.
“Đừng nhìn nữa, phía trước không xa còn có một cái miếu Sơn Thần, ta tìm được mấy mảnh vải rách ở đó”.
Vậy sao…
Ở nơi núi hoang vắng người này, bên cạnh miếu hoang còn có một cái miếu Sơn Thần?
Còn vừa khéo bị Tiêu Vũ Hiên tìm được?
Có trùng hợp quá không?
“Này, cho cô đấy”.
Tiêu Vũ Hiên sầm mặt ném áo qua cho nàng.
Cố Thanh Hy không nhận lấy mà đi ra ngoài: “Ngươi mặc cho hắn đi, còn từ eo trở xuống, ngươi xử lí giúp hắn luôn nhé?”
“Cô biết y thuật cơ mà? Cô cứ xử lí luôn đi, ta vụng về lắm, ngộ nhỡ làm hắn ta đau thì sao?”
Cố Thanh Hy búng trán hắn ta: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không biết hả?”
Tiêu Vũ Hiên đau đớn ôm đầu, hồi lâu sau mới hiểu Cố Thanh Hy bảo hắn ta xử lí chỗ nào.
Hắn ta khó xử: “Cái này… Cái này không ổn lắm đâu, nếu Diệp Phong tỉnh lại biết ta… làm chuyện đó với hắn ta, ta sợ hắn ta sẽ giết ta mất”.
“Sao nào, chẳng lẽ ngươi bảo ta làm?”
Tiêu Vũ Hiên tối sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Được, ta sẽ làm, nhưng cô không được nói cho bất cứ ai biết, đặc biệt là Diệp Phong và đám người Liễu Nguyệt, Vu Huy”.
“Biết rồi, nhiều lời thế không biết”.
Thời gian khoảng nửa nén hương trôi qua, Tiêu Vũ Hiên mới nặng nề bước ra ngoài.
Cố Thanh Hy thắc mắc hỏi: “Xử lí xong rồi à?”
“Ừ, xong rồi”.
“Ngươi giận hả? Chỉ một lần này thôi, lần sau ta sẽ không bắt Tiêu đại thiếu gia làm những việc như vậy nữa”.