Người đàn ông mặc áo blouse trắng cứ ngỡ bạn trai Đường Tiểu Nhu thế nào, hóa ra là một tên công tử ăn chơi trác táng, cùng lắm thì sẽ có chút tiền mà thôi, chẳng ra gì. Anh ta nhếch mép khinh thường:
“Đây là bạn trai của em đấy hả? Nghe em nói còn tưởng phải khác lắm.”
“Anh nói vậy là ý gì?” Đường Tiểu Nhu không vui khi anh ta tỏ thái độ.
Thấy họ căng thẳng, Nam Cung Cảnh ngơ ngác:
“Bạn trai?”
Khi hắn đang định hỏi có chuyện gì xảy ra thì thấy Đường Tiểu Nhu đang liếc mắt về phía hắn. Cô còn chưa nói gì, Nam Cung Cảnh lập tức hiểu ra vấn đề và thẳng lưng lên, đi tới bên cạnh Đường Tiểu Nhu, sau đó trước sự ngỡ ngàng của cả hai người, hắn ngồi xuống và đưa tay ra ôm lấy cô.
Nam Cung Cảnh được dịp đổi cả xưng hô:
“Anh đến rồi đây, baby, anh nhớ em muốn chết.”
Giọng quá ngọt, Đường Tiểu Nhu nghe mà muốn hộc máu. Nhóc con này thật là... biết diễn.
Đường Tiểu Nhu bị kéo tựa vào trong lồng ngực của Nam Cung Cảnh, mùi hương nước hoa trên người hắn thoáng qua chóp mũi, làm tim cô bất giác đập một cách không khống chế được. Có thể nói Nam Cung Cảnh là người đầu tiên dám ôm ấp cô thế này, cho nên cô khá kinh ngạc. Thì ra con trai thơm như vậy sao?
Cô vốn định nhờ Tào Thực, nhưng ai biết Nam Cung Cảnh cướp lời, bây giờ cô chỉ có thể bình tĩnh nói với Nam Cung Cảnh:
“Người ta cũng nhớ anh muốn chết.”
“Ừ. Tay có đau nữa không?”
“Không đau.”
Nam Cung Cảnh cảm giác được sự mềm mại khó nói khi tay hắn chạm vào bắp tay của Đường Tiểu Nhu, hắn nghĩ mình sắp thăng thiên. Hắn cúi đầu, dùng giọng dịu dàng nói chuyện với cô, hai người trực tiếp ngó lơ người đàn ông trong phòng. Anh ta cuối cùng cũng tin rồi, bực bội đi ra ngoài và đóng mạnh cửa lại.
Rầm.
Nam Cung Cảnh còn chưa kịp hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt hôm nay thì đã bị Đường Tiểu Nhu đẩy ra, cô không nhìn hắn mà giả vờ bình tĩnh nói:
“Cảm ơn cậu đã phối hợp.”
Trong lòng hai người đều đang rối rắm, Đường Tiểu Nhu hít sâu mấy hơi vẫn còn ngửi thấy mùi thơm đặc biệt trên thân Nam Cung Cảnh, nó giống như một loại chất thôi miên.
Nam Cung Cảnh hôm nay mặc một cái áo thun đơn giản, bên ngoài khoác áo da màu đen, quần jean rách gối phong cách cùng một đôi giày thể thao trắng. Hắn ngồi xuống bên cạnh giường của Đường Tiểu Nhu thay vì ngồi bên ghế cách đó không xa. Hắn nghiêng đầu cười hỏi:
“Người ta làm phiền chị hửm?”
“Ừ, anh ta muốn xin số của tôi.” Đường Tiểu Nhu thành thật đáp, thấy hắn nhìn mình thì bình tĩnh hỏi: “Cậu nhìn gì?”
Nam Cung Cảnh không vui khi cô tỏ thái độ như vậy, vừa rồi hắn còn giúp cô mà? Lúc này Đường Tiểu Nhu thật ra đang rất xấu hổ, chỉ muốn giấu nhẹm cái sự ngượng nghịu của mình đi bằng cách giả vờ như không có gì.
Hắn nhăn mày, mắt nhìn mũi giày rồi nói:
“Vừa rồi chị còn dịu dàng nói nhớ em, vậy mà là giả...”
“Không phải cậu cũng nói thế với tôi à?” Đường Tiểu Nhu đưa một tay ra vỗ vỗ lưng hắn. “Chẳng lẽ cậu nói nhớ tôi là thật? Chúng ta mới gặp hôm qua thôi.”
Nam Cung Cảnh nhớ lại cảm giác mềm mại dễ chịu vừa rồi khi ôm cô vào lòng, tiếc nuối nói:
“Em nhớ chị là thật. Nếu không, em chạy đến đây làm gì?”
Bàn tay đang đặt trên lưng hắn cứng đờ, Đường Tiểu Nhu không hiểu từ lúc nào mà cô lại dễ dãi với người khác như thế này. Sâu thẳm trong lòng, một nỗi xúc động nhẹ nhàng len lỏi ra khắp các tế bào.
Đường Tiểu Nhu hơi nóng đầu, khoảnh khắc ấy cô lại đột nhiên bật ra một câu nói:
“Chờ tôi khỏe hơn, tôi đi xem phim với cậu nhé?”
Từ lúc hắn theo đuổi cô đến giờ vẫn luôn miệt mài hẹn cô đi hẹn hò ở rạp chiếu phim, lần này nhờ vào hắn mà thành công thoát khỏi rắc rối nên cô nghĩ nói vậy sẽ có chút tác dụng. Sự thật chứng minh, quả thật hiệu nghiệm!
Nam Cung Cảnh vừa nghe cô hẹn hắn đi xem phim thì mắt sáng rực ngẩng đầu lên:
“Chị nói thật?”
“Thật, nhưng tôi không biết là khi nào xuất viện…”
Đây xem như cô đã chấp nhận hắn thêm một phần. Vốn dĩ nếu là ai đó khác tán tỉnh cô mà chỉ cần nhỏ tuổi hơn cô thì cô đã không quan tâm rồi, chỉ riêng Nam Cung Cảnh là được đặc cách.
Quan niệm về tình yêu của mỗi người đều không giống nhau, có người thích con trai nhỏ tuổi, vậy sẽ có người thích con trai lớn tuổi như Đường Tiểu Nhu. Nhưng suy nghĩ sẽ thay đổi theo năm tháng, đến một lúc nào đó gặp được người thật sự phù hợp, thật sự mang đến cảm giác rung động, vậy tuổi tác không còn quan trọng đến thế.
Nam Cung Cảnh chỉ chờ có bấy nhiêu, hắn bật cười, đột nhiên đưa mặt đến gần rồi nhìn thẳng vào mắt cô. Khoảnh khắc ấy, Đường Tiểu Nhu như ngừng thở mà đối diện với hắn.
Thiếu niên xúc động hỏi:
“Trước đó, chị cho em ôm thêm một cái được không?”