Mẹ Đường ở bệnh viện chăm sóc cô một lát rồi thu dọn đồ đạc và nói:
“Bố con ở nhà một mình mẹ cũng không yên tâm lắm, có việc gì con gọi cho mẹ nhé?”
“Vâng, mẹ chuyển lời cho bố, con chỉ bị thương nhẹ thôi, bảo ông ấy đừng lo lắng quá.”
“Ừm, mẹ đi đây.”
Mẹ Đường sờ sờ tóc cô an ủi rồi rời khỏi phòng bệnh. Bởi vì sức khỏe của bố ngày càng kém nên Đường Tiểu Nhu cũng sợ ông xảy ra chuyện, cô thì tự lo cho bản thân được, buồn chán liền gọi bạn bè đến chơi, vừa làm việc vừa giết thời gian.
Bác sĩ một lần nữa đến kiểm tra tình trạng của Đường Tiểu Nhu, thay băng gạc cho cô. Người đàn ông trong bộ áo blouse trắng điển trai tiến tới chỗ cô, vừa cẩn thận nâng tay cô vừa nói:
“Cô là diễn viên sao?”
“A? Không phải.”
“Fan hâm mộ của cô đông thật đó.”
Người nọ cúi đầu chăm chú quan sát bàn tay xinh đẹp của Đường Tiểu Nhu, cô ngượng ngùng không thoải mái lắm nhưng không dám nhúc nhích.
Chờ đến khi làm xong tất cả, người đàn ông mỉm cười hỏi:
“Tôi xin lỗi vì nói ra lời này nhưng cô thật sự là mẫu phụ nữ mà tôi mến mộ. Tôi có thể xin số liên lạc của cô được không?”
Đường Tiểu Nhu cảm giác vị bác sĩ này không bình thường, cảm giác như anh ta rất thích tán tỉnh bệnh nhân nhỉ? Cô cười nói:
“Xin lỗi, cái này thì không được rồi, bạn trai tôi sẽ ghen đó.”
Người đàn ông nheo mắt nhìn cô, còn chưa chịu đi mà lại nói:
“Bạn trai? Tôi nghe bạn cô nói cô độc thân mà.”
Đường Tiểu Nhu thật muốn chửi thề, là tên khốn nào để lộ tin tức cho người khác biết vậy? Lần sau nhất định phải dặn họ giữ miệng, nếu không, cô sẽ phải giả vờ giả vịt trước mặt những kẻ này mãi.
Đường Tiểu Nhu khéo léo từ chối:
“Tôi vẫn chưa nói cho họ việc này, thật xin lỗi. Tôi sợ bạn trai sẽ ghen khi biết được tôi cho số người lạ.”
Thấy người nọ ồ lên một tiếng và tỏ vẻ không tin, Đường Tiểu Nhu cố gắng kéo ra một nụ cười cứng đờ, trong lòng lại chửi anh ta là đồ mặt dày.
Vị bác sĩ trẻ khoanh hai tay vào nhau, đột nhiên ngồi xuống bên mép giường làm Đường Tiểu Nhu sững sờ. Cô nói:
“Anh làm gì vậy?”
“Tôi biết cô vẫn chưa có bạn trai, hay là do tôi hỏi đột ngột quá làm cô xấu hổ?”
Trên đầu Đường Tiểu Nhu bật ra một loạt dấu chấm hỏi, sau đó là một loạt dấu chấm than, cô thật sự vô cùng xấu hổ, xấu hổ thay cho suy nghĩ quá mức hoang đường của anh ta! Biểu hiện của cô chưa đủ lộ rõ sự mất tự nhiên hay sao?
Trong trường hợp Nam Cung Cảnh xin số cô mà biết cô đã có bạn trai, có lẽ hắn sẽ không dây dưa nữa. Con người luôn phải biết giới hạn ở đâu mà, còn người trước mắt đã vượt qua mức chịu đựng của cô, khiến cô thấy khó chịu, phiền toái, nghĩa là quấy rối rồi!
Đường Tiểu Nhu hết cách, thấy người đàn ông lại nhúc nhích, cô đổi sắc mặt, lạnh lùng đưa bàn tay đang lành lặn ra đẩy anh ta một cái. Lực tay của cô cũng không phải dạng vừa, một cú xô này khiến anh ta suýt chút cắm đầu xuống đất. Cô tức giận nói:
“Bệnh viện của các người không có quy định không được làm phiền bệnh nhân à? Tôi tôn trọng anh vì anh là một vị bác sĩ, nhưng xem ra tôi đặt sự tôn trọng ấy sai chỗ rồi.”
Phải thừa nhận vẻ ngoài của anh ta xán lạn và sạch sẽ, nhưng hành động thì lại có chút giống mấy tên biến thái. Cô đột nhiên lộ ra sự hung hăng làm vị bác sĩ kia hơi sốc.
Khoảnh khắc ấy, Đường Tiểu Nhu phải lớn tiếng nhắc nhở:
“Tôi đã nói mình có bạn trai, chính là chàng trai thường ghé thăm tôi đấy, anh tin hay không thì tùy. Mời anh ra ngoài giúp. Còn có, lần sau để người khác đến kiểm tra cho tôi.”
“Ha ha.” Vị bác sĩ nọ đứng thẳng người dậy, gật gù nói: “Hay lắm, trước giờ tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào mạnh mẽ như cô.”
“...”
Đường Tiểu Nhu cảm giác hình như trước kia cô đánh giá sai về “bệnh thần kinh” rồi, tên này mới có bệnh. Nếu không phải cô đã nhìn thấy bảng tên trên ngực áo anh ta cùng với năng lực thật sự của anh ta thì cô còn cho rằng kẻ này đi nhầm chỗ. Anh ta chắc hẳn là bệnh nhân của viện tâm thần.
Đúng lúc cô thấy phiền muốn chết định gọi cho Tào Thực đến đây giả làm bạn trai mình và đuổi người, bên ngoài có ai đó gõ cửa.
Đường Tiểu Nhu hắng giọng:
“Vào đi.”
Nếu qua được lớp bảo vệ bên ngoài và đến được trước phòng cô nghĩa là người quen, bất kể là ai, chỉ cần mau đến đuổi cái tên bác sĩ mắc bệnh lâu năm mà giấu này ra ngoài giúp cô thì cô sẽ hậu tạ.
Đường Tiểu Nhu trông mong nâng mắt lên, người bên ngoài bước chân vào, mái tóc đỏ rực quen thuộc, khuôn mặt tuấn tú cùng góc nghiêng cực phẩm làm cô hô hấp không thông.
Sao lại là Nam Cung Cảnh đây? Bây giờ nhìn thấy hắn cô lập tức thẹn thùng nhớ về cuộc đối thoại với mẹ mình chứ không nghĩ gì được nữa.
Vị bác sĩ đánh giá Nam Cung Cảnh, trong lúc đó Nam Cung Cảnh cũng đang quan sát anh ta. Hai người vừa gặp nhau liền có cảm giác không khí ở giữa như bị đốt cháy, phát ra tia lửa điện. Giác quan thứ sáu thì Nam Cung Cảnh không có, nhưng linh tính mách bảo rằng người đàn ông trước mắt là kẻ địch.