“Anh anh anh...”
Nghiêm Bất Khí bị khịa đến mức nghẹn họng.
Ai bảo hiện nay người ta là cấp trên của mình cơ chứ?
Đừng nói là sắp xếp cho đi trông cửa, dù Diệp Lâm có sắp xếp cho anh ta đi quét WC thì anh ta cũng phải cắn răng mà làm.
Trừ khi anh ta bỏ đi ngay lập tức... Nhưng mà anh ta không dám!
Bởi vì triều đình vừa điều anh ta đến đây nhậm chức, lúc tới đây anh ta không từ chối, rồi khi mới đi làm được một ngày mà đã xin từ chức thì sẽ để lại ấn tượng xấu với triều đình, đừng nói là không được trọng dụng trong tương lai, chỉ nói bây giờ thôi là rất có thể sẽ bị cho nghỉ ở nhà.
Dù anh ta có muốn khiếu nại lên trên là bị cấp trên phân biệt đối xử cũng không được, bởi vì anh ta là người gây chuyện đầu tiên.
Hơn nữa, Diệp Lâm có mối quan hệ thân thiết với Bộ Tài chính, bên trên sẽ nể mặt mà không phái người đến điều tra một chuyện nhỏ nhặt thế này, kết quả cuối cùng vẫn là anh ta về nhà ăn không ngồi rồi.
Nghĩ đến mình vất vả học tập mấy chục năm, khó lắm mới ghi tên bảng vàng, rồi lại gặp loại chuyện sốt ruột thế này...
Nghiêm Bất Khí càng suy nghĩ càng tức giận.
Minh thi đỗ Trang Nguyên không phải là vì đi trông cửa cho người ta!
“Bất Khí ơi là Bất Khí, mày phải nhịn mới được, chuyện nhỏ mà không nhịn được thì sẽ gặp chuyện lớn, lại thêm người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.”
Nghiêm Bất Khí âm thầm cổ vũ chính mình, cố nén cơn giận vào đáy lòng.
Sau đó, Nghiêm Bất Khí đi tới trước mặt Diệp Lâm, chủ động nhận sai: “Diệp đại nhân, vừa rồi là tôi có mắt không tròng, không biết anh là sở trưởng mới nhậm chức, tôi xin lỗi anh.”
“Hi vọng anh rộng lòng tha thứ cho và cho tôi một cơ hội sửa sai..."
Nghiêm Bất Khí còn chưa nói xin lỗi xong thì đã thấy Diệp Lâm làm lơ anh ta, trực tiếp quay người đi thẳng vào bên trong.
Diệp Lâm vừa đi vừa ra lệnh cho Hầu Quán Quân: “Đi gọi tất cả mọi người đến gặp tôi!”
“Vâng!” Hầu Quán Quân lên tiếng, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Nghiêm Bất Khí rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
Nghiêm Bất Khí lập tức thẹn quá hóa giận, mình đã nhún nhường đến thế rồi, còn muốn mình làm cái gì nữa?
Quỳ gối cầu xin hả?
Nghiêm Bất Khí không biết làm sao, đành phải nhìn về phía Tôn Văn Thành cũng đang rất sốc.
“Tôn thiếu...” Nghiêm Bất Khí nhờ vả Tôn Văn Thành: “Tôi phải làm sao bây giờ...”
Bốp bốp!
Tôn Văn Thành hồi hồn, tát vài cái lên trên mặt Nghiêm Bất Khí.
“Mày còn không biết xấu hổ đi hỏi tao phải làm sao bây giờ?”
“Mày nói dối tình báo, làm hại tao đang không bị đánh, vậy mà mày còn có mặt mũi đi hỏi tao?”
Tôn Văn Thành càng nói càng tức giận, cuối cùng đánh Nghiêm Bất Khí liên tục để xả cơn giận.
Nghiêm Bất Khí bị đánh đến mức trong mắt đầy sao, cả khuôn mặt đều sưng lên.
“Sau này trợn to mắt ra mà nhìn, còn dám nói bậy nói bạ nữa thì coi chừng tao tử hình mày ngay tại chỗ!”
Dứt lời, Tôn Văn Thành lại gạt chân Nghiêm Bất Khí, khiến Nghiêm Bất Khí ngã lăn ra mặt đất.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Cút hết đi!”
Sau đó, Tôn Văn Thành xua đuổi đám đông, dẫn người của mình bỏ đi.
Tôn Văn Thành cảm thấy hôm nay rất xui xẻo, lần nào gặp Diệp Lâm cũng bị đánh một trận, càng nghĩ càng tức giận.
Anh ta cho rằng lần này bắt được nhược điểm của Diệp. Lâm, kết quả là đối phương thật sự trở thành sở trưởng Sở Trấn yêu.
Tôn Văn Thành đòi bắt người trên địa bàn của đối phương. Anh ta không chiếm lý, bị tát cũng không biết phải đi đâu nói lý lẽ.