“Diệp Lâm, anh thật to gan!” Nghiêm Bất Khí vừa đi lại xem vết thương của Tôn thiếu vừa nổi giận quát lên với Diệp Lâm: “Anh không chỉ dám giả mạo mệnh quan triều đình mà còn dám đánh mệnh quan triều đình nữa hả?”
“Đủ loại hành vi hôm nay của anh không cần phải đi tù, mà trực tiếp kéo đi chém đầu cũng được nữa!”
Giờ phút này, Tôn Văn Thành vừa tức giận vừa sợ hãi.
Lần trước bị đánh là do mình gây chuyện, không chiếm lý, Tôn Văn Thành nhận thua.
Còn lần này là do đối phương sai trước, dám giả mạo mệnh quan triều đình, Tôn Văn Thành có trách nhiệm bắt đối phương đi điều tra.
Kết quả lại bị ăn một cái tát nữa?
Thật là buồn cười!
“Họ Diệp, anh biết mình mắc bao nhiêu tội không hả?”
Tôn Văn Thành tức giận đến mức run rẩy cả người. Anh ta lấy điện thoại ra định gọi cho ông nội điều người của Bộ Tư pháp tới bắt Diệp Lâm.
Lần trước mình không chiếm lý nên ông nội mặc kệ mình. Còn lần này thì sao?
Tôn Văn Thành bị đánh trong quá trình chấp pháp, cho dù không tìm ông nội mình thì Bộ Tư pháp cũng sẽ không đứng yên nhìn.
“Đúng rồi, mau gọi người của Bộ Tư pháp tới bắt anh ta đi!”
Nghiêm Bất Khí vui sướng khi người gặp họa.
“Ây da, phiền phức rồi đây!” Hầu Quán Quân sốt ruột thay Diệp Lâm: “Anh Diệp, mau chạy đi, mau ra ngoài trốn đi!”
“Trốn hả?” Nghiêm Bất Khí cười lạnh ra tiếng: “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt! Anh ta có thể trốn đi đâu? Tôi khuyên anh ngoan ngoãn chịu tội đi!”
Lúc bên này đang loạn hết cả lên, càng lúc càng nhiều người vây xem, mọi người thấy Diệp Lâm không chỉ dám giả mạo mệnh quan triều đình mà còn dám đánh Tôn thiếu thì đều nhìn về phía Diệp Lâm với ánh mắt như nhìn kẻ điên, trong mắt tràn đầy đồng tình.
“Ơ? Là xe quan Nội Các kìa!”
Vài chiếc xe quan lần lượt chạy vào.
Tôn Văn Thành thấy lạ, mình còn chưa gọi điện thoại cho ông nội mà Nội Các đã phái người tới đây rồi?
Ngay sau đó, một ông cụ bước xuống xe.
Mọi người hô lên: “Là Khổng đại nhân, Bộ trưởng Bộ Tài chính!”
“Ông Khổng?” Đám người Tôn Văn Thành sôi nổi đi lên chào hỏi.
“Hạ quan tham kiến Bộ trưởng đại nhân!” Nghiêm Bất Khí và Hầu Quán Quân hành lễ.
“Ừ, không cần khách sáo.” Khổng Hữu Vĩ gật đầu rồi nhìn xung quanh, sau đó thấy Diệp Lâm đứng ngay cửa, lập tức cười nói: “Sư đệ, lúc nãy cậu đi gấp, quên lấy lệnh nhậm chức của triều đình.”
“Tôi đến đây đưa cậu!”
Dứt lời, Khổng Hữu Vi đưa lệnh nhậm chức vào tay Diệp Lâm.
“Cảm ơn sư huynh.” Diệp Lâm cầm lệnh nhậm chức, nói: “Sở Trấn yêu mới thành lập, còn rất nhiều việc phải làm, vậy nên hôm nay không mời sư huynh vào chơi.”
Nói đến cùng, ngay cả bản thân Diệp Lâm cũng chưa vào cửa Sở Trấn yêu nữa.
“Ha ha!” Khổng Hữu Vi cười nói: “Sư đệ đi làm việc đi. Tôi cũng phải đi rồi, nếu không sẽ không kịp giờ lâm triều.”
Dứt lời, Khổng Hữu Vi chào Diệp Lâm rồi lên xe đi, để lại một đám người ăn dưa trợn mắt há mồm.
“Trời ạ! Tôi không nghe lầm đấy chứ? Khổng đại nhân gọi người trẻ tuổi kia là sư đệ? Cậu ta là sư đệ của Bộ trưởng Bộ Tài chính?”
“Thằng nhãi kia giả mạo mệnh quan triều đình cơ mà? Sao Bộ trưởng Bộ Tài chính Khổng Hữu Vi lại tự mình đến đây đưa lệnh nhậm chức cho thằng nhãi kia? Rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Trời đất ơi! Chẳng lẽ thăng nhãi kia chính là sở trưởng Sở Trấn yêu, đồng thời là anh hùng hộ quốc?”
Giờ phút này, không chỉ có đám người xem trò hay đều bất ngờ, ngay cả Nghiêm Bất Khí và Hầu Quán Quân cũng đều rất ngạc nhiên.
“Má ơi!" Hầu Quán Quân chợt nhận ra vấn đề, hô lên: “Anh
Diệp... anh... chính là sở trưởng mới nhậm chức hả?”
“Tôi có nói không phải bao giờ?” Diệp Lâm trừng anh ta một cái.
Hầu Quán Quân có chút ngại ngùng gãi đầu: “Anh Diệp... à không phải, Diệp đại nhân, Diệp sở trưởng, lúc nấy thấy anh không có lệnh nhậm chức nên tôi hiểu lầm... anh đừng nghĩ nhiều nha...”
“Ừ” Diệp Lâm gật đầu tỏ vẻ thông cảm. Nói cho cùng thì lúc nãy Hầu Quán Quân không có làm khó mình, ngược lại còn nói chuyện thay mình.
Nghiêm Bất Khí nhìn nhìn rồi ngây ngẩn cả người: “Anh... anh là sở trưởng? Sao có thể chứ?”
Nghiêm Bất Khí thà tin trên đời có quỷ cũng không muốn tin họ Diệp trở thành cấp trên trực tiếp của mình và ngồi lên đầu mình.
Diệp Lâm mở lệnh nhậm chức ra, giơ lên cho Nghiêm Bất Khí xem: “Mở to đôi mắt chó của anh ra nhìn xem tôi có phải là sở trưởng hay không?”
Lúc này trong mắt Nghiêm Bất Khí tràn đầy sợ hãi, làm gì còn có tâm trạng đi xem lệnh nhậm chức.
Hơn nữa, lệnh nhậm chức do Bộ trưởng Bộ Tài chính tự mình đưa tới, sao có thể là giả được?
Điều khiến Nghiêm Bất Khí cảm thấy sợ hãi hơn nữa là Diệp Lâm xưng huynh gọi đệ với Bộ trưởng Bộ Tài chính, hai người có mối quan hệ sư huynh đệ.
“Nghiêm Bất Khí, lúc nấy anh nói tôi đứng đây trông cửa cũng không có tư cách hả?”
Ngay sau đó, Diệp Lâm ra lệnh: “Nếu anh có tư cách thì sau này anh cứ đi trông cửa Sở Trấn yêu đi.”
Diệp Lâm vốn định đi vào Sở Trấn yêu rồi mới đuổi việc Nghiêm Bất Khí, để đỡ thấy anh ta rồi chướng mắt.
Nhưng khi nghĩ lại mới thấy Nghiêm Bất Khí cực kì coi trọng công danh, đuổi việc anh ta là rất nhẹ nhàng với anh ta, chỉ bằng để anh ta đi trông cửa xem như là trừng phạt anh ta, bảo đảm anh ta không dám chủ động từ chức.
“Cái gì? Trông cửa?” Nghe vậy, Nghiêm Bất Khí vừa tức giận vừa sợ hãi.
Anh ta là Văn Trạng Nguyên, vậy mà lại xếp cho anh ta đi trông cửa?
“Tên họ Diệp kia, anh đây là dùng việc công làm việc riêng!”
Đối mặt với lời chất vấn của Nghiêm Bất Khí, Diệp Lâm cười hờ hững: “Anh nói đúng, con người của tôi chính là có thù báo thù, dùng việc công làm việc riêng."