Trong nháy mắt, công thủ thay đổi!
Tinh huyết mà Tọa Sơn Điêu vừa hút ra khỏi cơ thể Diệp Lâm đã bị hút trở lại thành dòng đều đặn.
Không chỉ vậy, ngay cả tinh huyết của chính Tọa Sơn Điêu cũng bị hút ra ngoài một cách không thế kiểm soát.
“Sao lại vậy được?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tọa Sơn Điêu vô cùng kinh hãi, cố gắng hết sức nhưng không thể đảo ngược được tình hình.
Dòng chảy khí huyết trong cơ thể giống như một dòng sông vỡ bờ, không thế dừng lại.
Trong phút chốc, Tọa Sơn Điêu không chỉ trả lại toàn bộ khí huyết vừa hấp thụ mà còn mất đi rất nhiều khí huyết của chính mình, có thế nói là một tổn thất nặng nề.
“Chết tiệt, tên nhóc này! Cậu đang dùng yêu pháp gì vậy?”
Tọa Sơn Điêu nghiến răng nghiến lợi, vì mất quá nhiều tinh huyết nên sắc mặt ông ta dần trở nên tái nhợt.
“Ha ha, ông tưởng rằng chỉ có mình có thể hút tinh huyết của người khác, nhưng không ngờ có một ngày, ông cũng sẽ bị người khác hút lại,
đúng không?” Diệp Lâm lạnh lùng mỉm cười: “Đi đêm lắm thì có ngày gặp ma!”
Tọa Sơn Điêu vừa sợ hãi, vừa tức giận.
Cùng lúc đó, đến lượt ông ta muốn thoát ra, nhưng lại bị Diệp Lâm siết chặt ngón tay, không cách nào thoát được.
“Buông ra!”
Tọa Sơn Điêu gầm lên giận dữ.
“Sau gấp quá vậy? Ha ha…” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ bắt ông phải trả lại gấp đôi!”
Cùng lúc đó, tinh huyết trong cơ thể Tọa Sơn Điêu vẫn không ngừng tràn ra.
“Tên nhóc này, cậu muốn chết sao?”
Tọa Sơn Điêu gầm lên giận dữ, hai tay cánh tay phát huy sức lực.
Muốn ném Diệp Lâm đi.
Tuy nhiên, trọng tâm của Diệp Lâm lại dịch chuyển xuống phía dưới, như thể rễ cây ăn sâu vào lòng đất.
Cho dù Tọa Sơn Điêu có cố gắng thế nào cũng không thể lay chuyển được Diệp Lâm.
IIIII
Tọa Sơn Điêu lại kinh hãi, ông ta không ngờ sức mạnh cánh tay mình lại không thể lay chuyển
được đối phương.
“Ah!”
Sau đó, Tọa Sơn Điêu dùng hết sức lực, tách hai tay ra, định xé Diệp Lâm thành hai nửa.
Tuy nhiên, cánh tay của Diệp Lâm lại như nặng ngàn cân, không thế lay chuyến được. Nha𝗻h 𝓶à khô𝗻g có q𝑢ả𝗻g cáo, chờ gì 𝘁ì𝓶 𝗻gay || 𝐓𝙍𝑢𝘔𝐓𝙍𝖴𝒀EN﹒v𝗻 ||
“Ha ha…” Diệp Lâm cười nhạo, ung dung bất động.
II ọ II
Tọa Sơn Điêu hoàn toàn hoảng sợ.
Đây là lần đầu tiên trong đời ông ta thua một cách triệt để như vậy.
Ông ta đã cố gắng hết sức, nhưng không những không thể di chuyển một phân, mà đối phương thậm chí còn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, như thế anh vẫn đang giữ sức.
Chẳng lẽ… Tên nhóc này có thần lực sao?
Hơn nữa, điều khiến Tọa Sơn Điêu cảm thấy vô cùng sơ hãi chính là lượng tinh huyết mà ông ta hút vào đã vượt quá sức chịu đựng của người thường, thậm chí ngay cả ông ta cũng gần như bị nổ tung.
Mà đối phương lại hút lại gấp đôi, không những hút vào cùng một lúc mà còn lại không tỏ vẻ khó chịu gì cả.
Rốt cuộc thể chất của tên nhóc này là gì
đây?
Hút nhiều bao nhiêu tinh huyết, sao còn có thế bình tĩnh như vậy?
Điều này giống như một người ăn một bữa ăn cho mười người vậy, lượng thức ăn lớn như vậy sao có thể không khiến người ta ngạc nhiên cho được?
Tọa Sơn Điêu đã tự cho mình là vua trong việc hút tinh huyết của con người rồi.
Không nhờ núi cao còn có núi cao hơn, hôm nay ông ta lại gặp được một người có sức hút kinh khủng hơn cả mình.
Giống như một ác quỷ đầu thai đến thế giới này vậy!
“Ha ha!”