Nhưng có lẽ Ôn Tề đã bị sự ghen tuông làm cho mụ mị nên chính anh cũng quên mất mối quan hệ của Thẩm Thụy Du và Ninh Khiết San là anh em họ. Ninh Khiết San nhìn thấy gương mặt đần thối của chồng mình thì liền cười lớn, xem ra đại ma đầu này thật sự bị chính sự ghen tuông làm cho đầu óc không còn minh mẫn rồi.
Nhưng sau đó thì Ôn Tề vốn dĩ đang đè lên người của cô, anh định bước xuống thì lại bị chính vợ của mình ôm chặt cổ, nhìn hàng động hiện tại của cô thì anh có chút không hiểu cô muốn làm gì, nhưng sau đó Ninh Khiết San đã chủ động hôn lên môi của anh, nụ hôn không dịu dàng như lúc trước mà nó là một sự khẳng định chủ quyền, đột nhiên bản thân bị đưa vào thế bị động cũng khiến cho Ôn Tề kinh ngạc.
Sau một hồi triền miên thì Ninh Khiết San cũng khó khăn mà dừng lại, nhưng khóe môi của Ôn Tề thì lại nhếch lên, cô nhìn thấy thái độ kinh thường này liền điên tiết đánh anh một cái, nói:
- Anh cười kiểu gì vậy hả?
- Em đang hôn anh sao?
- Chứ còn không rõ ràng sao?
Nghe đến đây bất chợt Ôn Tề lại cười lớn, tiếng cười của anh còn làm cho Ninh Khiết San ngượng ngùng hơn, nhưng ngay sau đó thì anh lại nói:
- Anh còn tưởng bản thân đang bị con vật nhỏ nào đó gặm nhấm. Đấy mà có thể gọi là hôn à?
- Ý anh là sao? Em...
Còn chưa để Ninh Khiết San nói xong thì môi của cô đã bị anh khóa chặt, nụ hôn đầy bá đạo và sức chiếm hữu, chiếc lưỡi ấm nóng của anh cũng bắt đầu làm loạn trong khoang miệng của cô, hai mắt Ninh Khiết San trợn trừng, xem ra chồng của cô dục hỏa khó nhịn rồi đây.
Một lúc sau, anh cảm thấy người phụ nữ dưới thân đã không còn dưỡng khí thì mới luyên tiếc buông tha cho cô, khi hai bờ môi tách nhau ra thì Ninh Khiết San đã lập tức phải thở gấp, nhìn thấy cô có biểu hiện này lại càng khiến cho Ôn Tề thấy vui vẻ hơn, nhìn anh đắc ý như vậy bất giác cô lại liếc anh một cái.
- Thế nào? Em còn muốn biện minh gì nữa không?
- Có!
- Em nói đi.
- Hôm trước em thấy anh và cô gái nào ở trong phòng làm việc, trông hai người con rất thân thiết, cô ấy là ai?
Lúc này Ôn Tề có chút suy nghĩ, anh cố gắng lục lại trí nhớ của mình nhưng cũng không nhớ mình đã nói chuyện với cô gái nào và khi nào, bất chợt anh lại nhớ ra một chuyện, sau đó thì anh đã cười một cái, nói:
- Em nhìn không ra sao? Cô ấy là Trịnh Mỹ Hy, là bạn của em. Hôm đó cô ấy đến công ty cảm ơn anh về việc không đem chuyện xấu cô ấy làm nói cho Trình gia, vì cha mẹ của Trình Nghiệp rất khoa tính, nếu biết con dâu làm ra những chuyện bao đồng như vậy thì sẽ không để cuộc hôn nhân này tiếp tục.
Ninh Khiết San cũng gật gù, nhưng lúc này Ôn Tề thấy không đúng lắm, hình như là anh đã nắm bắt được cái gì rồi thì phải. Tuy nhiên, không để anh nghĩ nhiều, Ninh Khiết San liền nói:
- Hôm nay trẫm vui, cho phép ái phi phục vụ trẫm.
- Ái phi?
- Ừ, anh chính là phi tần của em.
Ôn Tề chợt bật cười, nhưng hình như Hoàng Thượng này có chút quên rồi, cho dù chốn hậu cung của cô có mấy ngàn người thì người thị tẩm cũng chỉ có thể là anh thôi. Cơ thể cô là của anh, tất cả đều là của anh.
Đang trong lúc cao trào thì Ôn Tề thấy hình như quên gì đó rồi, anh định bước xuống để tìm nhưng Ninh Khiết San đã ôm lấy anh, nói:
- Không cần nó.
- Em biết anh muốn tìm gì sao?
- Anh nghĩ em thật sự ngốc sao?
Vừa dứt nơi, nơi sâu nhất liền có một dị vật kì lạ đi vào, Ôn Tề cũng có chút thoải mái nói:
- Em không ngốc, vợ anh làm sao có thể ngốc được, đúng không?
- Anh... Ý anh là gì? Anh đang nói móc em?
- Oan uổng quá, anh nào dám.
Hai bên cãi qua cãi lại một lúc lâu thì Ôn Tề bắt đầu di chuyển theo nhịp, Ninh Khiết San cũng vì thế mà ôm chặt lấy lưng của anh. Cả hai ở trong phòng thoải mái ân ái, không những thế mà ngay cả cửa cũng còn chưa đóng lại.
Khi Tích Hiệu và Dục Nguyệt Nhi về đến nhà thì đã nghe thấy những âm thanh không nên nghe, dù sao cũng là nữ nhân nên Dục Nguyệt Nhi có chút ngượng ngùng, để phá tan không khí này Tích Hiệu đã nói:
- Hay là chúng ta ra ngoài uống gì đó được không?
- Được. Tôi cũng thấy ý này hay.
Còn Ninh Khiết San khi đã trải qua một lúc triền miên thì mới nhìn thấy cửa phòng vẫn mở, cô cố gắng đẩy con trâu điên trên người mình ra, nói:
- Cửa... Cửa... Anh còn chưa đóng cửa!
- Mặc kệ nó đi, cũng chẳng ai nhìn thấy.
- Tích Hiệu... Và... Và Vera sắp về rồi.
Nhưng tên đàn ông vô sỉ nào đó lại không biết xấu hổ mà nói:
- Họ nghe thấy tiếng của em thì sẽ tự động rời đi thôi.
- Anh vô sỉ! Ôn Tề, anh đúng là tên vô sỉ!
- Cảm ơn vợ đã khen, anh sẽ cố gắng hơn.