Còn Ôn Tề sau khi đưa Ninh Khiết San rời khỏi bệnh viện thì anh đã nhanh chóng đưa cô về nhà, trên đường về nhà thì anh cũng đã kể lại những chuyện mà mình vừa nghĩ đến, nhưng ngay khi nghe hết mọi chuyện thì ngay cả cô cũng đã liên tưởng đến người đó, cô đã cố ý hỏi rằng anh có chắc hay không, nhưng Ôn Tề cũng không dám chắc, vì chuyện đó cũng xảy ra rất lâu rồi, nếu như bây giờ chứng cứ vẫn còn thì có thể sẽ xác định được.
Nghĩ đến đây, thì Ôn Tề và Ninh Khiết San liền nhanh chóng quay về Ôn gia, vừa về đến thì cả hai người họ đã gấp gáp chạy về phía của phòng thờ Ôn gia, trước khi tìm kiếm thì cả hai cũng không quên vái lạy tổ tiên Ôn gia một cái, hi vọng rằng những suy nghĩ của anh không phải là sự thật, nếu không thì...
Nhưng sau khi hai người họ tìm hết một lượt xung quanh thì hoàn toàn không có manh mối nào, Ninh Khiết San ngồi xuống ở chỗ đệm quỳ, bất chợt cô nhớ lại vào ngày đầu tiên cô vào Ôn gia thì cũng vào đây, hôm đó có nhìn thấy một số giấy tờ cũ ở phía sau bài vị của Ôn Tiến Hòa, nghĩ đến đây thì Ninh Khiết San liền nói cho anh biết, Ôn Tề nghe đến đây thì bất giác có chút khựng lại.
Anh nhìn bài vị của cha mình rồi đứng bất động, Ninh Khiết San lại sợ rằng mọi chuyện chậm trễ nên đã kéo anh sang một bên, sau đó đứng trước bài vị của cha chồng, bái lạy ba cái, nói:
- Thật xin lỗi vì đã làm phiền cha, nhưng con muốn biết về tung tích của người con còn lại của cha... Nếu như người đó còn sống thì cũng xem như an ủi được vong linh của cha và đại phu nhân nơi suối vàng.
Nói xong, Ninh Khiết San liền dùng cả hai tay để nâng bài vị của Ôn Tiến Hòa lên, quả nhiên không khiến cô thất vọng, ở bên trong đó là một số giấy tờ liên quan đến người con đó của Ôn Tiến Hòa.
Nhìn vào thì có thể phán đoán sơ lược là một cô con gái, nhỏ hơn Ôn Tề tầm bốn, năm tuổi, đặc điểm nhận dạng chính là một vết bớt rất đặc biệt, chính là một đóa hoa vừa nở ngay trên thắt eo. Do năm đó vừa được sinh ra thì đã bị bắt cóc rồi mất tích đến tận bây giờ, cho dù năm đó Ôn gia đã giao cho bọn bắt cóc kha khá tiền chuộc nhưng họ hoàn toàn không giữ lời, nên cũng vì lý do này khiến cho Ôn phu nhân lúc đó lâm bệnh nặng.
Nhưng trùng hợp thay, vì con gái của họ vừa mất tích vài ngày thì Lục gia đã thông báo chào đón con gái đầu lòng, lúc đó vì gia đình quá đau thương nên đã không để ý đến chuyện này, ngay sau khi thông báo có con gái đầu lòng thì nhà họ Lục cũng vô tình lại "nhặt", được một số tiền nhỏ, cũng từ đó nên Lục gia mới phất lên như diều gặp gió.
Bây giờ xâu chuỗi lại mọi chuyện thì cả Ôn Tề và Ninh Khiết San đều cho rằng Lục Chi Nghiên chính là cô con gái năm đó của Ôn gia, nếu như thật sự là cô ta thì chắc hẳn phải buồn cười lắm. Hơn hai mươi năm xem giặc là cha, không những thế mà còn năm lần bảy lượt cố ý quyến rũ anh ruột của mình, nhưng anh cũng không hoàn toàn chắc chắn được, bây giờ cần phải xét nghiệm ADN đã rồi tính sau, nhưng mà... Làm sao để có mẫu ADN của Lục Chi Nghiên đây chứ?
Nghĩ một chút, Ninh Khiết San liền nói mình có cách.
Trong khi hai người họ vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề của Lục Chi Nghiên, thì Tích Hiệu đã gọi điện đến thể thông báo cho họ biết tình hình hiện tại của Dục Linh Nhi, bác sĩ nói cũng may lượng độc tố mà chị ấy đưa vào người không nhiều, nên tạm thời đã qua được cơn nguy kịch, hiện tại tài xế của Thẩm Thụy Du đang đưa cậu ấy và Dục Nguyệt Nhi về nhà. Còn Thẩm Thụy Du và Kình Dư vẫn ở lại bệnh viện để chăm sóc Linh Nhi.
Khi Ninh Khiết San nghe thấy báo bình an thì cô cũng thở phào nhẹ nhõm, thôi thì ít nhất hiện tại chị ấy đã không sao, còn chuyện của chị ấy và Thẩm Thụy Du thì cô cũng không muốn xen vào quá nhiều, tình cảm là chuyện của họ, có quay về với nhau hay không thì còn phải xem duyên của họ còn tới đâu.
- Em yên tâm rồi nhỉ?
- Em thì đương nhiên yên tâm rồi, anh còn gì không yên tâm sao?
Ôn Tề nghe đến đây thì đương nhiên gật đầu ngay lập tức, anh ngay tức khắc liền bế cô lên phòng, hành động bất ngờ này của anh khiến cho Ninh Khiết San trở tay không kịp, cô liền trừng mắt nhìn anh, nhưng Ôn Tề lại nhíu mày nhìn cô, nói:
- Chuyện Thẩm Thụy Du có tình cảm với Dục Linh Nhi sao em lại không nói với anh?
- Ơ anh buồn cười nhỉ, chuyện của họ thì nói với anh làm gì?
- Anh...
Lúc này, Ninh Khiết San lại nhíu mày nghi hoặc nhìn anh, sau đó nói:
- Chẳng lẽ anh nghĩ anh Thụy Du có tình cảm với em? Anh biết nghĩ thật đấy, anh ấy là anh họ của em đấy!