Sau một đêm thức trắng để suy nghĩ thì Dục Nguyệt Nhi cũng quyết định là sẽ tìm chị gái để nói chuyện, nhưng cô không chọn cách đi cùng Ninh Khiết San mà bản thân một mình đến Lục gia tìm chị ấy.
Lúc này, ở Lục gia thì Dục Linh Nhi cũng đã sớm được xem là một nửa nữ chủ của ngôi gia, nên ai ai nhìn thấy chị ấy đều phải cúi đầu cung kính và vô cùng lễ phép. Dục Nguyệt Nhi đi vào trong một cách vô cùng hiên ngang, bấy giờ thì Lục Chi Nghiên và Dục Linh Nhi đang ngồi đấu mắt ở phòng khách, vừa nhìn thấy cô thì Lục Chi Nghiên đã nhíu mày, nói:
- Sao con tiện nhân này lại ở đây? Ai đưa cô ta vào?
Người mở cửa cho cô liền có chút khó xử nhìn sang Dục Linh Nhi, nhưng chị ấy cũng chỉ cười nhẹ một cái, sau đó phất tay để tất cả mọi người đều ra ngoài. Trong phòng khách hiện tại chỉ còn lại Lục Chi Nghiên và hai chị em nhà họ Dục, ngay lúc này Dục Linh Nhi liền bước đến bên cạnh em gái của mình, nhàn nhạt nói.
- Đã lâu không gặp... Em gái nhỏ.
Lục Chi Nghiên nghe đến đây liền giật mình, hóa ra Vera lại chính là đứa em gái thất lạc mà mấy lâu nay Dục Linh Nhi vẫn muốn nhờ cha của cô ta tìm kiếm, cô ta lại không nghĩ đứa em gái của tiện nhân này lại là một cánh tay đắc lực bên cạnh Ôn Tề. Nhưng nhìn sắc mặt của cả hai người họ thì không đúng lắm, vốn dĩ là chị em thất lạc tìm thấy nhau phải vui mừng chứ, sao cứ như là trong thế chiến vậy nhỉ?
- Chi Nghiên, sau này em ấy sẽ là dì nhỏ của con. Gọi dì đi.
- Dì? Tiện như cô lại muốn tôi gọi tiểu tiện nhân là dì? Nực cười, Dục Linh Nhi, cô đang diễn trò hề này cho ai xem vậy?
Mặc dù từng câu từng chữ của Lục Chi Nghiên đều là đang châm biếm chị ấy, nhưng Dục Linh Nhi không tức giận, chị ấy cũng chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, cũng ra hiệu cho em gái ngồi xuống, sau đó nhìn Lục Chi Nghiên, nói:
- Trước sau gì thì mẹ cũng sẽ là mẹ kế của con. Là gia chủ mẫu của Lục gia, Chi Nghiên, con nên ngoan ngoãn một chút.
- Mẹ? Nực cười, một tiện nhân như cô cũng dám mở miệng xưng mẹ với tôi?
- Ít nhất thì so với mẹ của con, thì mẹ giúp được cha con giữ vững Lục thị. Còn mẹ đẻ của con thì sao? Đến bây giờ cha con còn chưa biết con có phải là con ruột của anh ấy hay không.
Lục Chi Nghiên bị chọc trúng chỗ đau liền tức giận trừng mắt với mẹ kế tương lai, nhưng rồi cũng chẳng thể làm gì được chị ấy, nên đã vùng vằng bỏ đi.
Lúc này, Dục Linh Nhi mới nói:
- Giúp chị, thì chị sẽ cảm ơn. Nếu em muốn đến đây để cầu xin chị, thì em đừng tốn công nữa. Em cũng là người thông minh, tin chắc rằng em sẽ hiểu những gì chị nói.
Nói xong câu này, Dục Linh Nhi liền cho người tiễn khách, mặc kệ cho Dục Nguyệt Nhi vẫn không thể hiểu hết được hàm ý trong câu nói của chị ấy.
[...]
Về đến Ôn gia, Ninh Khiết San đã sót sắng từ nảy đến giờ, vừa nhìn thấy cô ấy quay về liền nắm lấy tay cô ấy, hỏi:
- Chị đi đâu vậy? Chị một mình đến Lục gia sao? Tại sao chị lại không gọi em!
Nhưng lúc này tâm trí của Dục Nguyệt Nhi đã sớm không nghe lọt tai những gì mà Ninh Khiết San nói nữa rồi, đợi mãi đến một lúc lâu, cô ấy mới nhìn cô, nói.
- Vừa rồi chị Linh Nhi nói "Giúp chị, thì chị sẽ cảm ơn. Nếu em muốn đến đây để cầu xin chị, thì em đừng tốn công nữa. Em cũng là người thông minh, tin chắc rằng em sẽ hiểu những gì chị nói."... Câu nói này của chị ấy có hàm ý gì hay không? Hay chỉ là do chị nghĩ nhiều.
Bất chợt, Ninh Khiết San nhớ lại lúc trước trong số ba người thì chị Linh Nhi là người thích chơi chữ nhất, nếu như cô đoán không nhầm thì...
- "Giúp chị... Nếu... Em, tin", ý chị ấy là đang cần chúng ta giúp chị ấy.
- Giúp chị ấy?
- Nếu như em đoán không nhầm thì ngày mai chị sẽ thừa cơ hội lật tẩy bộ mặt thật của Lục Xán, chị ấy muốn chúng ta trong ứng ngoài hợp.
Dục Nguyệt Nhi không hiểu, tại sao chị ấy lại phải nói như vậy? Rõ ràng lúc đó xung quanh chẳng có ai mà, chị ấy có thể thẳng thắn nói rõ với cô ấy chứ.
Nói là vậy, nhưng tính cách của Dục Linh Nhi rất cẩn thận, nếu chị ấy không nói thẳng thì chắc chắn bên cạnh chị ấy có nghe lén. Chẳng lẽ Lục Xán lại không tin tưởng vợ tương lai của mình như vậy sao? Sống trong hoài nghi như vậy mà ông ta không thấy mệt sao chứ?
Nhưng khoan đã, lúc trước khi cô cùng Dục Linh làm cùng một tổ, thì có nghe chị ấy nhắc đến con chíp gì đó... Hình như là chị ấy kể về một con mèo, do suốt ngày đi lạc nên chủ của nó đã đặt một con chíp trong cơ thể nó, lúc đó cô nghe nhưng cũng chẳng hiểu chị ấy nói cái gì... Bây giờ, chẳng lẽ con mèo đó là chính Dục Linh Nhi?