Cuối cùng thì sau mười năm trốn chui trốn nhủi thì Dục Nguyệt Nhi cũng đã có thể sử dụng thân phận thật của mình kiên cường sống tiếp, lúc này Thẩm Đào Nghi thật sự cảm thấy có chút buồn cho con bé, vốn dĩ gia đình từ trước đó đã không quá khá giả, bây giờ lại còn rơi và tình huống éo le như vậy, chị gái và mình lại đứng ở hai chiến tuyến khác nhau.
Thẩm Đào Nghi từng ngỏ ý muốn nhận Dục Nguyệt Nhi làm con nuôi, nhưng cô ấy đã từ chối. Đối với tình cảm mà bà ấy dành cho mình thì Dục Nguyệt Nhi đã cảm nhận được, cô cũng sẽ nhận nó, nhưng mà để bắt cô phải gọi một người nào đó là cha, là mẹ thì thật sự cô không làm được. Không chỉ vậy mà với tình hình hiện tại nếu Dục Nguyệt Nhi chấp nhận yêu cầu của Ninh phu nhân, thì khác nào công khai việc Ninh gia không giúp Linh Nhi.
Mặc dù giữa Linh Nhi và Nguyệt Nhi vẫn chưa có cơ hội gặp nhau, nhưng Nguyệt Nhi biết rằng chị gái của mình đã nhận ra mình rồi, cô chỉ không biết là chị ấy sẽ đối diện sự thật này như thế nào. Có từ bỏ Lục Xán mà đến bên cạnh Ôn Tề hay không.
Trong khi Dục Nguyệt Nhi đang mãi mê suy nghĩ thì Ninh Khiết San đã đọc được một bài báo nóng hổi. Vốn dĩ hôn lễ của Dục Linh Nhi và Lục Xán là vào cuối tháng này, nhưng vì một số lý do nào đó nên họ đã định lại ngày tổ chức hôn lễ... Chính là hai ngày sau.
- Phu nhân... Em nói thật sao?
- Em cũng vừa hỏi cha mẹ, hai người họ đã nhận được thiếp mời đám cưới của chị ấy rồi. Nếu như em đoán không nhầm thì rất nhanh thôi Ôn thị cũng sẽ nhận được.
Mọi chuyện xảy ra đều quá đỗi đột ngột, nó khiến cho Dục Nguyệt Nhi không biết hiện tại bản thân nên làm gì nữa. Ngay lúc này Ninh Khiết San mới nhắc nhở cô ấy một chuyện, cho dù tương lai có ra sao thì ở bên cạnh cô ấy vẫn còn rất nhiều người, trong tình thế khẩn cấp này thì chỉ có thể hẹn gặp riêng và đối mặt với sự thật rằng... Sau hôn lễ này, chị em họ rất có thể sẽ phải đối đầu nhau.
- Nếu như chị ấy đã kiên quyết chọn Lục Xán... Thì chúng ta cũng đành phải chấp nhận thôi.
Nhưng thật ra thì cả Ninh Khiết San và Dục Nguyệt Nhi đều biết, người tổn thương nhất trong chuyện này không phải đứa em gái là Dục Nguyệt Nhi, vì hai chị em họ dù sao cũng đã xa cách mười năm, tình cảm chị em cũng không chắc là còn như xưa.
Nhưng mà...
Nhưng mà người vẫn luôn chờ đợi Dục Linh Nhi mười năm sẽ là người đau khổ nhất. Không sai, chính là Thẩm Thụy Du, ngay từ đầu thì cả Ninh gia và Dục gia đều biết hai người họ là tâm đầu ý hợp, vốn dĩ đang đợi Thần Thụy Du từ nước ngoài về sẽ nói đến chuyện hôn sự của hai người họ, nhưng ông trời đúng là rất thích trêu đùa họ. Thẩm Thụy Du những năm này vẫn lựa chọn thủ thân như ngọc, chẳng phải vì anh ấy không có yêu ai, chỉ là người đó không phải Dục Linh Nhi.
Từ ngày hôm qua, khi Ninh Khiết San nghe Thẩm Thụy Du gọi tên của Dục Linh Nhi thì trong mắt anh đã thoáng qua nét buồn, nhưng cha mẹ đều hiểu con người con anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ không để bản thân phải thừa nhận tình cảm của mình đâu. Nên cả cô và cha mẹ đều không vạch trần anh ấy trước mặt Ôn Tề.
- Nguyệt Nhi, em nghĩ chị em nói chuyện rõ ràng với Linh Nhi. Nếu không thì sau này khi đối diện với nhau thì cả hai bên đều khó xử... Nếu Linh Nhi thật sự gả cho Lục Xán thì chuyện đối đầu chắc chắn sẽ xảy ra.
- Nhưng mà...
Ninh Khiết San cũng hiểu cái khó của Dục Nguyệt Nhi, nói thế nào thì cũng là chị em ruột thịt... Lỡ đâu chị ấy thật sự yêu Lục Xán mà ông ta cũng yêu chị ấy thì sao? Cô cũng đâu thể làm người xấu mà chia cắt họ... Thôi thì trước mắt cứ nên nói thẳng một lần, tránh sau này lại lấy cớ này để trách móc nhau.
- San San, em thật sự nghĩ chị ấy sẽ giúp chúng ta sao?
Ninh Khiết San lắc đầu, tâm tình của Dục Linh Nhi từ trước đến giờ đều không phải thứ dễ nắm bắt, muốn hiểu hết con người của chị ấy thật sự rất khó. Không những thế mà Linh Nhi lại rất thông minh và nhạy bén, nếu như không phải người chị ấy cực kỳ tin tưởng thì cho dù có là thân thuộc hay ruột thịt thì chị ấy cũng sẽ không chia sẻ bất cứ thông tin nào.
Lần này, là họ đánh cược vào sự thân thiết với như mười năm trước, Ninh Khiết San không hi vọng Linh Nhi sẽ hoàn toàn đứng về phía họ, chỉ cần chị ấy biết được... Cho dù sau này chị là người của Lục gia hay là người của Dục gia thì họ vẫn xem chị ấy là người nhà, mà đã là người một nhà thì sẽ chẳng có chuyện giấu giếm hay làm hại nhau.
Ninh Khiết San vỗ vai Dục Nguyệt Nhi một cái, nói:
- Em nghĩ Linh Nhi có chừng mực.
- Chị... Cũng hi vọng là vậy...