Nghe đến đây thì Ninh Khiết San thật sự không thể hiểu nổi người phụ nữ này đang nghĩ cái quái gì nữa, đưa bà ta về Ôn gia thì khác nào dẫn cáo vào nhà chứ? Cho dù trước kia hay bây giờ thì cô cũng tuyệt đối sẽ không chấp nhận. Trước kia cô có hận Ôn Tề vì đã ép gả cô, nhưng mà bây giờ cô và anh đang trong giai đoạn hôn nhân ngọt ngào, đây thể nào tự tay cô đẩy nó vào con đường hôn nhân ngược luyến được.
Cho dù là một đứa ngốc cũng không làm như thế, nhưng mà cô có chút không hiểu cách suy nghĩ của Từ Tinh, vốn dĩ bà ta là một người có tâm cơ, ban đầu bà ta giữ lại Ôn Tề chính là để trả thù Ôn gia, chiếm đoạt tài sản của Ôn gia nhưng bây giờ chẳng phải bà ta đã làm được rồi sao? Sao lại còn kiếm cách nhảy vào Ôn gia làm gì chứ?
Nếu không phải vì Ôn Tề thì chỉ có thể là số tài sản mà anh đang nắm giữ, người phụ nữ này phải nói là có tâm tư thế nào mà lại có thể tàn nhẫn như thế chứ? Một bên thì cùng tình trẻ ôm của chạy trốn, sau bao nhiêu năm lại quay trở về để hành hạ con trai mình, rốt cuộc bà ta có bao giờ xem Ôn Tề là con trai mình hay không?
Từ Tinh nhìn con dâu của mình cứ đăm chiêu suy nghĩ liền bắt đầu thấy không ổn rồi, bà ta ngay lập tức liền sốt sắng hỏi:
- San San, con nghĩ sao?
Nhưng Ninh Khiết San cũng không tiện từ chối thẳng mặt, dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của Ôn Tề, với một người có địa vị và thân phận như anh mà muốn xử lý bà ta thì chỉ cần búng tay một cái là có thể trừ khử bà ta ngay, nhưng anh không làm như vậy, nếu anh đã muốn nể tình máu mủ thì cô là vợ anh, cũng không nên quá tuyệt tình.
Vera nhìn thấy sự khó xử của phu nhân nhà mình liền nhìn Từ Tinh, nói:
- Chuyện bà có về được Ôn gia hay không còn do Ôn tổng quyết định, chứ không phải có phu nhân nói đồng ý là đồng ý.
- Cô có thân phận gì mà lên tiếng ở đây?
Ninh Khiết San thật sự không vui, cho dù thân phận của Vera thật sự chỉ là một người làm công, nhưng cả anh và cô đều xem cô ấy là bạn, phải nói đúng hơn là tri kỷ. Nhưng có lẽ đối với một người như Từ Tinh thì làm sao hiểu được từ "bạn" là như thế nào chứ.
- Từ phu nhân, cho dù Vera là ai thì cô ấy là người của tôi. Ở đây không đến lượt bà nhắc nhở cô ấy, hơn nữa, đối với bà thì cô ấy chẳng là gì nhưng đối với tôi thì cô ấy là chị em tốt.
- San San, con là thiên kim lá ngọc cành vàng, cần gì hạng bạn bè rẻ rách này.
Ninh Khiết San cười nhếch mép, tình bạn của một người còn phải dựa vào xuất thân và thân phận sao? Nếu dựa vào hai thứ vô bổ, hư danh đó thì chắc cô nên làm bạn với Lục Chi Nghiên, sau đó cùng cô ta hầu hạ Ôn Tề cho phải phép.
- Thiết nghĩ cuộc trò chuyện của chúng ta nên kết thúc thôi, nếu còn nói nữa tôi sợ sẽ không khống chế được cảm xúc của bản thân.
- San San, dù sao mẹ cũng là mẹ chồng của con, là mẹ ruột của Ôn Tề... Con có nên xem xét lại một chút hay không?
Bà ta càng nói càng khó nghe, khiến cho Ninh Khiết San hoàn toàn chẳng muốn nghe nữa, chỉ cần nghe bà ta nói thôi là cô đã thấy buồn nôn rồi. Nhưng trước khi rời khỏi thì cô vẫn nhìn bà ta, nói:
- Từ Tinh, cho dù là trước kia hay hiện tại thì tôi cũng chẳng thể nào xem bà là bậc trưởng bối được. Bà nói bà là mẹ của Ôn Tề, vậy thử hỏi suốt ba mươi năm của anh ấy, bà làm được gì?
Bị hỏi lại khiến cho Từ Tinh không phản ứng kịp, ngay cả việc cớ mà hiện tại bà ta cũng chẳng biết nên viện cớ gì nữa, bất chợt Ninh Khiết San lại nói tiếp:
- Từ Tinh, bà là mẹ ruột của anh ấy thì sao chứ? Người xưa có câu "Hổ dữ không ăn thịt con", nhưng bà tự nhìn lại bà xem, ngoài gây ra đau khổ cho Ôn Tề thì bà còn làm gì được cho anh ấy nữa? Một tiếng mẹ mà bà cũng dám nhận sao? Không sợ trời đánh bà à?
Nói xong, Ninh Khiết San liền cùng Vera rời đi, trước đó vẫn tặng cho Từ Tinh ba chữ "Bà không xứng".
Vera nhìn thấy thái độ hôm nay của Ninh Khiết San thì có chút bất ngờ, từ trước đến giờ cô chưa từng có hành động hay lời nói quá phận như vậy, chắc hẳn đã có gì đó tác động đến cô. Ninh Khiết San cũng biết Vera đang nhìn mình, nhưng cô cũng không thể nào kiềm chế được cảm xúc và khống chế lời nói của mình nữa, mỗi lần Từ Tinh nhắc đến chuyện bà ta là mẹ anh thì cô lại thấy không vui, hay nói đúng hơn chính là chẳng xem bà ta ra gì.
- Về thôi.
- Phu nhân, tôi thật không nhìn ra sức chiến đấu của cô cũng rất trâu bò đấy.
- Vậy sao? Tương lai sẽ cho cô chiêm ngưỡng nhiều hơn có được không?
- Được!