Sau khi tan ca, Ninh Khiết San đã nói với Ôn Tề rằng mình muốn cùng Vera đi mua một ít đồ cá nhân, vì đi cùng với người của mình nên Ôn Tề cũng không hỏi lại rằng cô đi đâu và làm gì.
Nhưng vốn dĩ con người của Ôn Tề có chút đa nghi, nhìn thấy bóng dáng của hai người cứ lén la lén lút thì anh cũng nhíu mày. Tích Hiệu thấy vậy liền hỏi:
- Ôn tổng, nếu anh không yên tâm như vậy thì tôi có thể theo dõi họ.
Nhưng Ôn Tề đã lắc đầu, thật ra tuy anh có chút nghi ngờ nhưng hôm nay là Ninh Khiết San chủ động công khai chuyện kết hôn, anh chỉ sợ những kẻ thù trước kia của anh ở thương trường sẽ nhận ra cô và làm hại cô thôi. Tuy nhiên thì hôm nay cô đi cùng Vera, thân thủ của Vera không phải tài giỏi, cao siêu, nhưng cũng được xem là một thiên tài có thiên phú. Sau một vòng quanh đi theo suy nghĩ thì anh vẫn quyết định về nhà trước.
[...]
Còn Ninh Khiết San và Từ Tinh đã hẹn nhau ở một nhà hàng sang trọng, khi nhìn thấy địa điểm hẹn của họ thì Vera cũng đã thấy an tâm một chút, ít nhất thì bà ta cũng không quá đáng mà hẹn con dâu của mình đến nhà hoang hay bãi đất trống.
Từ Tinh nhìn thấy Ninh Khiết San bước vào thì đã đứng dậy, nhưng khi bà ta nhìn thấy người đi bên cạnh cô lại là Vera thì lại nhíu mày, vốn dĩ bà ta chỉ nghĩ Ninh Khiết San sẽ đến đây một mình, như vậy thì bà ta và tiểu tình nhân của bà ta sẽ dễ hành động hơn, không ngờ cô còn đưa theo Vera, xem ra kế hoạch ban đầu phải thay đổi rồi.
Từ xa thì Ninh Khiết San cũng phát hiện được sắc mặt của bà ta thay đổi, nhưng dù sao thì trên huyết thống bà ta cũng là mẹ ruột của Ôn Tề, theo phép tắc thì cô cũng phải gọi bà ta một tiếng "mẹ chồng", nhưng mà... Ôn Tề đã nhiều lần nói với cô rằng cô không có mẹ chồng, nên cô cũng chẳng cần phải chào hỏi bà ta bằng từ "Mẹ" làm gì, đến đây, Ninh Khiết San liền trực tiếp nói:
- Bà gọi tôi đến đây làm gì?
- Xem kìa, con dâu ngoan của mẹ, dù sao mẹ cũng là mẹ chồng của con mà, ai đời lại có đứa con dâu nào lại nói chuyện với mẹ chồng của mình bằng thái độ này chứ.
Vera đang định nói gì đó nhưng Ninh Khiết San đã kéo cô ấy ngồi xuống, bản thân mình cũng ngồi xuống ở phía đối diện của bà ta, cô nhếch mép cười nhạt, đáp:
- Hình như bà quên rồi, Ôn Tề từng nói tôi không có mẹ chồng. Từ khi gả vào Ôn gia thì tôi chỉ có một người chồng là Ôn Tề, chưa từng gặp qua người trưởng bối nào khác... Ngoại trừ... Ngoại trừ những trưởng bối đang yên ổn ở bên bàn thờ. Thử hỏi bà đây là vị nào?
Ninh Khiết San vừa dứt câu thì Vera đã che miệng cười, quả nhiên là Ôn phu nhân, bình thường thấy hiền dịu nết na ấy vậy mà mở miệng ra lại khịa người ta đến mức tức đến đỏ mặt tía tai. Không cần nói cũng biết hiện tại sắc mặt của Từ Tinh vô cùng không tốt, bà ta còn nghĩ Ninh Khiết San là một người phụ nữ nhu nhược dễ bị lay động, nhưng tình hình trước mắt thì hình như không giống lắm.
Hiện tại mục đích của bà ta là vào nhà tổ của Ôn gia, đến lúc đó thì bà ta mới có cơ hội kéo Ôn Tề xuống để nâng bản thân lên, nên trước mắt bà ta vẫn không nên đã động đến bảo bối trên tay của con trai mình. Dù là bị nói móc, dù là bản thân bà ta có tức giận, nhưng vẫn nở một nụ cười công nghiệp nhìn cô, nói:
- San San, chúng ta cũng là phận phụ nữ, đã không yêu thương nhau thì thôi, sao lại còn nói mẹ khó nghe như vậy?
Lúc này Ninh Khiết San lại bật cười, cô vô cùng ngạc nhiên nhà bà ta, nói:
- Khó nghe? Bà còn sợ khó nghe sao? Vậy sao năm đó bà hãm hại Ôn gia lại không sợ người đời dị nghị khó nghe về Ôn Tề? Thử hỏi lúc đó người làm mẹ như bà đang ở cái xó xỉnh nào?
Nghe đến đây đột nhiên toàn thân của Từ Tinh cứng đờ, chuyện bà ta là hung thủ năm đó hãm hại Ôn gia chỉ có bà ta biết, Ôn Tề biết, hiển nhiên hai người đồng hành như Tích Hiệu và Vera cũng biết... Không ngờ bây giờ Ninh Khiết San cũng biết, xem ra từ trước đến giờ bà đánh giá quá thấp địa vị của Ninh Khiết San trong lòng của con trai mình.
Nhưng dù sao thì ở cái đất Diêu Thành này thì đều ít có người biết chuyện năm đó, nếu không nhắc thì bà ta cũng sẽ quên mất rồi, bất chợt Từ Tinh lại cười nhạt, nói:
- Con xem con nói kìa, chuyện của Ôn gia năm đó thì có liên quan gì đến mẹ chứ? Ví dụ như có liên quan đến mẹ đi, thì nếu mẹ không làm vậy thì liệu bây giờ con và Ôn Tề có thể gặp nhau, kết hôn không? Con phải suy nghĩ chứ.
Cô thật sự bị chính cái lý lẽ trơ trẽn của bà ta làm cho kinh tởm, đã giết người lại còn ở đây tẩy trắng! Bà ta xem cô là con ngốc sao? Rõ ràng là bản thân sợ tội rồi bỏ trốn, để lại đứa con trai của mình gánh tội, nhưng do không đủ bằng chứng buộc tội nên Ôn Tề mới có thể thừa kế toàn bộ sản nghiệp Ôn gia, vì anh là huyết mạch duy nhất của Ôn gia còn sót lại. Bây giờ bà ta ở đây lại nói như bản thân mình là một đại công thần, thật sự quá buồn nôn rồi đi.
- San San, mẹ chỉ muốn nhờ con một việc nhỏ thôi. Mẹ biết con là người sống tình cảm mà.
- Có gì thì nói luôn, đừng lằng nhà lằng nhằng nữa.
- Mẹ thích tính này của con. San San, giúp mẹ về Ôn gia có được không?