Nhìn thấy cô thắt dây an toàn, anh dịu dàng hỏi, lông mày ôn hòa đã thu lại vẻ bất cần đời thường ngày, trong đôi mắt đào hoa hẹp nở một nụ cười ấm áp.
Bạch Tiểu Tiểu cười đáp lại anh: “Không cần đâu, tôi có thể tự làm.”
Chuông điện thoại vang lên, Lạc Hạo Phong lấy điện thoại ra bắm nút trả lời: “Alo, mẹ!”
Nghe được lời anh nói, Bạch Tiểu Tiểu hơi giật mình và ngẳng đầu ngước nhìn anh.
Không biết mẹ Lạc ở đầu bên kia điện thoại đang nói chuyện gì, đôi lông mày ưa nhìn của Lạc Hạo Phong cau lại, khuôn mặt đẹp trai trở nên có chút mắt kiên nhẫn: “Mẹ, nếu mẹ bảo con về để giới thiệu bạn gái cho con thì năm nay con sẽ ở lại thành phố G.”
Anh quay đầu lại nhìn Bạch Tiểu Tiểu, ánh mắt cô loé lên rồi cúi đầu xuống.
“Con đã nói rồi, chuyện của con không cần ba mẹ lo lắng.
Không phải mẹ chỉ muốn có con dâu thôi sao, vài ngày nữa con sẽ đưa một cô về cho mẹ là được chứ gì.”
Lạc Hạo Phong liếc nhìn Bạch Tiểu Tiểu, thấy cô cúi đầu xuống, anh cũng quay mặt lại và nhìn thẳng về phía trước.
Sau khi trò chuyện với mẹ vài câu, anh cúp điện thoại, nhìn Bạch Tiểu Tiểu ở bên cạnh trong gương chiếu hậu một lúc, cô cứ luôn nhướng mày, không biết đang suy nghĩ gì.
“Tiểu Tiểu!”
Lạc Hạo Phong mím môi, nhẹ nhàng gọi tên cô.
Bạch Tiểu Tiểu ngắng đầu, bắt gặp đôi mắt híp của anh, cô chớp mát: “Có thể đi được chưa?”
Lạc Hạo Phong mỉm cười, lời đến bên môi lại thay đồi: “Ừ, ngồi chắc nhé, tôi lái xe đây!”
Khi Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên trở về nhà, thím Trương vẫn chưa đi ngủ mà đang đợi bọn họ.
“Cậu chủ lớn, mợ chủ lớn, tối nay cậu mợ còn uống thuốc không, tôi vẫn luôn giữ ấm, nếu uống thì tôi sẽ đi lấy ra Thy i “Được!”
Mặc Tu Trần gật đầu với thím Trương, anh nắm lấy tay Ôn Nhiên và ngồi xuống ghé sô pha.
Thím Trương nhanh chóng bưng thuốc lên, ngay sau đó mùi thuốc nồng nặc tràn ngập toàn bộ phòng khách, Ôn Nhiên cầm lấy bát của mình, cười với Mặc Tu Trần rồi ngẳng đầu uống.
Trong mắt Mặc Tu Trần lóe lên một tia sáng, anh nhìn Ôn Nhiên uống thuốc xong, đút cho cô một viên mứt táo, sau đó mới bưng bát của mình lên uống một hơi cạn sạch.
“Thím Trương, thím còn có chuyện gì sao?”
Đặt lại bát vào khay, thấy thím Trương vẫn đứng đó, dường như có điều muốn nói nên Mặc Tu Trần chủ động lên tiếng.
Thím Trương hơi do dự, cậu chủ lớn và mợ chủ lớn về muộn như vậy chắc hẳn rất mệt, theo lý mà nói bà ấy không nên làm phiền họ, nhưng…
“Thưa cậu chủ lớn và mợ chủ lớn, tôi có chuyện muốn cậu mợ giúp đỡ.”
Hai mắt Ôn Nhiên lóe lên, cô nghi hoặc hỏi: “Thím Trương, có chuyện gì sao?”
Mặc Tu Trần dịu dàng nhìn thím Trương, anh duỗi cánh tay dài ra ôm Ôn Nhiên vào lòng, lòng bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô.
“Là chuyện của con trai tôi, Tiểu Lưu. Tối nay nó về nhà nói với tôi và ba nó rằng nó muốn kết hôn với Đồng Thi Thị.”
“Nhanh như vậy?”
Ôn Nhiên liếc nhìn Mặc Tu Trần, kinh ngạc hỏi.
Mặc Tu Trần híp mắt, môi mỏng mím nhẹ, im lặng không nói chuyện.
“Đúng vậy, nó với Đồng Thi Thi mới quay lại với nhau chưa lâu, nó nói với tôi rằng Đồng Thi Thi mang thai, nó muốn kết hôn với cô ta. Cậu chủ lớn, mợ chủ lớn, tôi và ba nó đều không đồng ý cho nó kết hôn với Đồng Thi Thi.
Không lâu trước đó người phụ nữ kia xảy ra tai tiếng với cậu chủ nhỏ, không biết trước kia đã qua lại với bao nhiêu người đàn ông.”
Mặc Tu Trần khẽ cau mày, giọng nói tràn ra đôi môi mỏng có chút ảm đạm: “Thím Trương, Tiểu Lưu đâu?”