“Đó là vấn đề của Tu Trần chứ không phải Ôn Nhiên.”
Khi nhắc đến chuyện này, Mặc Kính Đẳng tỏ ra khó chịu.
Vẻ mặt Mặc Tử Hiên kinh ngạc: “Mặc Tu Trần nói với ba như vậy sao?”
“Đúng vậy, Tu Trần tự nói ra. Năm đó nó bị thương, dù uống thuốc quanh năm nhưng cũng chỉ lành được một nửa, khả năng sinh con của nó có vấn đề.”
Không phải Mặc Kính Đằng tin lời của Mặc Tu Trần, mà là ông ấy không tìm được lý do để không tin.
Mặc Tu Trần bị thương, đó là kiệt tác của Tiêu Văn Khanh.
Năm đó, Cố Khải đã mời chuyên gia giỏi nhất đến hội chẩn cho anh, cũng không thể chữa khỏi, để lại “gốc bệnh”
cũng là chuyện bình thường.
“Ha ha, đó là Mặc Tu Trần lừa ba, bây giờ con không lấy ra được chứng cứ để chứng minh, nhưng sẽ có một ngày con sẽ lấy được chứng cứ, để cho ba biết người có vấn đề là Ôn Nhiên chứ không phải Mặc Tu Trần.”
Để thuyết phục Mặc Kính Đằng tin tưởng, Mặc Tử Hiên bổ sung: “Mặc Tu Trần coi trọng Ôn Nhiên hơn bản thân mình, nếu người có bệnh là anh ta thì tại sao anh ta phải giấu giếm thân thế của Ôn Nhiên? Chỉ có một lý do đó là người bị bệnh là Ôn Nhiên, mà anh ta và cha con Cố Nham đều đang che giấu sự thật, ngay cả chính Ôn Nhiên cũng không biết.”
“Anh ta từng bị đồn không thể nhân đạo*, cả thành phố G không ai là không biết. Bây giờ anh ta nói mình không thể sinh con cũng chẳng làm sao cả, chỉ cần có thể bảo vệ được Ôn Nhiên thì chuyện gì anh ta cũng làm được.”
*Nhân đạo: trong quan hệ t’nh d*c không thể c*** được.
g lên Vẻ mặt già nua của Mặc Kính Đằng lại thay đổi.
Dường như những lời Mặc Tử Hiên nói cũng có lý.
Vừa rồi, khi Mặc Tu Trần rời đi, anh còn nói mình không quan tâm đến tập đoàn, anh chỉ quan tâm đến Ôn Nhiên mà thôi.
Có thể thấy, anh thực sự coi Ôn Nhiên còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình chứ đừng nói đến danh lợi.
Nhà họ Ôn, khi đám người Mặc Tu Trần rời đi thì đã là mười một giờ đêm.
Sau bữa tối, bọn họ lại chơi mạt chược hơn một tiếng, Mặc Tu Trần đã giành lại số tiền mà Ôn Nhiên đã thua, anh giơ cao đánh khẽ không giành lại tiền của Bạch Tiểu Tiểu.
Khi ra về, Ôn Nhiên còn chưa kịp dặn dò mà Lạc Hạo Phong đã chủ động đề nghị, anh ấy sẽ đưa Bạch Tiểu Tiểu và.
Đêm nay, anh ấy và Bạch Tiểu Tiểu không có cãi vã, cũng coi như là hợp tác với nhau rất vui vẻ. Bạch Tiểu Tiểu không từ chối lòng tốt của anh ấy, cô ấy chỉ bảo đám người Ôn Nhiên đi đường cần thận.
“Lạc Hạo Phong, anh phải đưa Tiểu Tiểu đến bệnh viện an toàn, sáng mai tôi sẽ đến bệnh viện đón cậu ấy xuắt viện.”
“Tớ muốn về nhà. Không cần đưa tôi quay lại bệnh viện đâu, đưa tôi về nhà đi.”
Bạch Tiểu Tiểu nhẹ nhàng mỉm cười, cô ấy quay đầu lại nói với Lạc Hạo Phong.
Lạc Hạo Phong sửng sốt, anh ấy nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của cô ấy máy giây, khóe môi khẽ giật: “Được rồi, tôi đưa cô về nhà. Bên bệnh viện sẽ nhờ Cố Khải nói một tiếng, thủ tục xuất viện sẽ hoàn thành xong.”
“Không vần đề gì.”
Cố Khải nhướng mày, sảng khoái đồng ý.
Ôn Nhiên cười gật đầu: “Cũng được, Tiểu Tiểu, ngày mai tớ đến nhà cậu thăm cậu.”
Lạc Hạo Phong cúi người bế Bạch Tiểu Tiểu rời khỏi ghế, thân thể Bạch Tiểu Tiểu có chút cứng đò, giây tiếp theo, cô vòng tay qua cổ anh để anh ôm ra khỏi phòng khách, bước xuống bậc thềm, đi đến trước xe, mở cửa và đặt cô vào.
Ánh đèn bên ngoài mờ mịt, khuôn mặt cô ấy hơi ửng hồng, cũng không nhìn ra được.
Lạc Hạo Phong đóng cửa lại cho cô, đi vòng qua bên kia, mở cửa và ngồi vào.
“Có cần tôi giúp không?”