Căn nhà lụp xụp ngày hôm nay bỗng chốc trở nên ấm áp đến lạ thường, Thẩm Nhất Đang lúc nãy đã ghé cửa hàng quần áo mua cho anh một bộ quần áo mới, dù gì cũng nợ người ta cứu mình một mạng cô chỉ muốn báo đáp để không mắc nợ người khác, Lịch Bắc Dạ quan sát xung quanh căn nhà một lần nữa rồi đi vào tắm rửa.
Quan sát bản thân dưới lớp mặt nạ này chắc chắn không thể bị nhận ra, lớp da bị bỏng này phải cởi tất cả ra nên có chút khó khăn, lột sạch lớp da ngụy trang của mình ngay lập tức thân thể cường tráng săn chắc của anh hiện ra, tranh thủ chỉnh sửa lại mái tóc và lớp mặt nạ của mình vì nếu anh cởi nó ra khi đeo vào sẽ dễ bị lộ, mất cả ngày để hóa trang kỳ công như thế nên anh cũng lười cởi nó ra.
“Tắm xong ra ăn cơm nhé.”
Giọng nói của cô vang lên, Lịch Bắc Dạ liền nhanh chóng đáp lại lời của cô.
“Vâng thưa tiểu thư.”
Sau khi tắm xong trông cũng sạch sẽ hơn lúc ban đầu, Thẩm Nhất Đang quan sát anh dù có tắm rửa thay đổi trang phục thì trông anh vẫn không thể lên đời nhan sắc nổi, nhưng một người hiền lành như vậy mà cũng nổi loạn bỏ nhà ra đi như cô sao?
“Ăn đi!”
Thẩm Nhất Đang bày ra một bàn ăn, anh nhìn cô rồi trầm giọng.
“Tôi ăn xong là sẽ bị đuổi đi nữa sao?” . Truyện Đam Mỹ
Cô cũng không nghĩ về vấn đề này, dù sao giữ anh ở lại cũng đâu có vướng bận cô chuyện gì, anh vừa biết nấu ăn biết dọn dẹp nhà cửa thôi thì giữ ở lại cơm ngày hai bữa cô cũng có thể nuôi nổi, bây giờ cô cũng không biết là do bản thân mình nhẹ dạ quá hay là do cô không thể đành lòng nhìn người ta gặp nạn, nếu đặt mình trong hoàn cảnh đó cô nghĩ bản thân sẽ tệ hại hơn.
“Anh nói cho tôi biết bản thân anh có ích gì mà tôi phải giữ anh lại?”
Lịch Bắc Dạ loay hoay sau đó nhanh chóng đáp.
“Tôi biết nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, giặt đồ và làm tất cả mọi chuyện chỉ cần tiểu thư ra lệnh.”
Thẩm Nhất Đang đưa tay che miệng cười, nhìn anh với bộ dạng ngây ngô như vậy cũng rất đáng yêu, cô không phải người coi trọng nhan sắc nên có người giúp đỡ công việc nhà cho mình mà không cần trả tiền công như vậy thì cũng được đấy chứ.
“Anh có cần tiền công không?”
Anh liền lắc đầu tươi cười nói.
“Tôi chỉ cần có chỗ ngủ là được rồi, không cho tôi ăn cũng không sao vì tôi có thể mỗi ngày đi xin ăn ở ngoài đường mà.”
Nghe câu nói ấy sao mà đáng thương làm sao, dù không có tiền thì Thẩm Nhất Đang cũng đâu có đành lòng mà để người giúp việc cho mình lại đi xin tiền xin ăn ngoài đường được chứ, cô đột nhiên đưa tay xoa đầu anh một cái rồi chống cằm chớp chớp đôi mắt khẽ nói.
“Từ nay là người giúp việc cho tôi thì yên tâm không lo bị đói, có điều đừng gây phiền phức cho tôi là được.”
“Vậy tiểu thư cho tôi ở lại đây thật sao?”
Anh chồm người lên nắm chặt lấy đôi bàn tay của cô háo hức, Thẩm Nhất Đang gật đầu, chỉ được ở lại không có lợi nhuận gì mà trông vui vẻ như thế.
“Tin hay không thì tùy anh, thôi tôi mệt rồi tôi nghỉ ngơi đây, chỗ ngủ thì không có chỉ có chiếc ghế đó, anh nằm đó đi!”
“Vâng, chúc tiểu thư ngủ ngon ạ.”
Trong căn phòng của Thẩm Nhất Đang, cô vì làm đuối sức nên mệt mõi mà ngủ rất say không hay trời trăng mây nước gì, cánh cửa phòng của cô lúc này bật mở, Lịch Bắc Dạ tiến vào bên trong phòng ngồi xuống bên cạnh chỗ giường nằm của cô, đôi mắt chằm chằm dán lên người của cô bất giác đôi môi nở một nụ cười ôn nhu, đôi tay nhẹ nhàng chọt vào bên má phúng phính bầu bĩnh của cô.
“Ngủ say quá nhỉ?”
Đột nhiên Thẩm Nhất Đang chuyển mình quay mặt sang đối diện với anh, đôi tay đưa lên cổ của anh kéo ghì chặt anh xuống gần, mặt đối mặt làm cho nhịp tim của anh bỗng đập loạn cả lên, hơi thở đều đều của cô phả vào mặt làm cho mặt anh nóng bừng và đỏ như tôm luộc, bây giờ anh mới nhận ra rằng cô có một sức hút đến lạ thường, nhịp đập của trái tim dường như hỗn loạn không thể kiểm soát được.
Thẩm Nhất Đang không biết đã mơ thấy gì mà há miệng mút lấy ngón tay của Lịch Bắc Dạ một cách vô tội dạ, mặt của anh lúc nóng đến nổi muốn bốc khói cả lên, hành động này làm cho cả cơ thể anh có một cảm giác kỳ lạ, đôi môi anh đào khẽ kêu lên thích thú.
“Gà rán ngon quá.”
Lịch Bắc Dạ nghe giọng nói của cô thủ thỉ bên tai đột nhiên buồn cười, nhẹ rút tay ra khỏi chiếc miệng nhỏ ấy, anh bị đôi môi anh đào của cô làm cho say đắm nhắm chặt mắt lại định tiến tới hôn cô nhưng giây phút này anh chợt ngộ nhận ra bản thân đang định làm điều ngu ngốc gì thế này?
“Sao lại nghĩ như vậy chứ? Đúng là điên thật rồi.”
Anh dường như bị cảm giác lúc này lấn át tâm trí nên mới suy nghĩ bậy bạ với cô như thế, nhanh chóng buông cô ra sau đó không kiềm được lòng mà quay lại hôn khẽ lên trán của cô một cái, chỉ là một cái hôn phớt qua nhưng khiến tim anh đập chân anh run, mùi thơm trên mái tóc lẫn trên người của cô thu hút anh làm anh đê mê lạc vào chốn thiên đường.
“Con bé này khi ngủ trông có sức hút vậy sao? sao trước đây mình không nhận ra nhỉ? Mà kế hoạch chỉ là dạy dỗ cô ta sao mình chưa gì cảm thấy như bị cô ta quyến rũ thế này?”
Anh đưa tay xoa đầu mình bất lực thở dài rồi đóng cửa rời đi.