Sau khi gồng gánh cố gắng đưa Thẩm Nhất Đang ra ngoài thì Triều Kim Nghiên cũng dần kiệt sức, cả hai nhanh chóng được đưa đến bệnh viện gần nhất để kịp kiểm tra, còn Lục Kỳ thì được đưa về nhà nghỉ ngơi, không khí của buổi lễ bị phá nát hoàn toàn bởi vì sự cố đó, Thẩm Hứa bắt đầu trách vấn thầy hiệu trưởng vì không chịu sửa chữa kỹ thuật để dẫn tới sự cố nguy hiểm như vậy cũng may là tránh được nếu không là có án mạng xảy ra rồi, thầy hiệu trưởng cũng chỉ biết xin lỗi vì sơ suất đó mà thôi, vả lại sự cố này cũng nằm ngoài ý muốn cả. Lãnh Thiên Sơ lo lắng cho Thẩm Nhất Đang muốn đi theo đến bệnh viện nhưng bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Lịch Bắc Dạ nên anh đành quay về.
Lịch Bắc Dạ định quay về công ty thì anh nhận được cuộc gọi của Lịch lão gia bắt buộc anh về đón ông đến thăm Thẩm Nhất Đang nên anh cũng hết cách. Bệnh viện hiện tại có mặt đông đủ mọi người, Thẩm Hứa và Lục Diễm đứng ngồi không yên bên ngoài chờ đợi tin tức của Thẩm Nhất Đang, lúc này Lịch Bắc Dạ cùng Lịch lão gia cũng vừa đến.
“Lịch lão gia, Lịch thiếu gia, hai người đến rồi.”
Thẩm Hứa đứng dậy cúi chào hai người, Lịch lão gia đưa tay đỡ Thẩm Hứa đứng thẳng lên rồi tiến vào trong phòng bệnh, bác sĩ liền gật gù đi tới nói.
“Tiểu thư không sao, chỉ là do lúc bị thương nên bong gân thôi, vết thương cũng được sơ cứu nên không sao cả, mọi người yên tâm.”
Ai nấy cũng vuốt ngực thở phào cũng may là cô không sao nếu không ước mơ và sự nghiệp tương lai của cô sẽ chấm dứt, Thẩm Nhất Đang tựa lưng vào thành giường gương mặt cô không chút cảm xúc, ánh mắt buồn bã nhìn đăm chiêu vẻ mặt không giống cô của thường ngày chút nào, đợi khi bác sĩ nói xong cô liền đưa tay ra níu lấy vạt áo bác sĩ khẽ hỏi.
“Cô bạn của tôi...không sao chứ?”
Vị bác sĩ mỉm cười ôn tồn đáp.
“Cô gái đến cùng tiểu thư sao? cô ấy cũng không sao, nhưng có điều mất máu quá nhiều nên mất sức chút, cô ấy hiện đang điều dưỡng ở phòng bên cạnh.”
Thẩm Nhất Đang nhớ lại khoảnh khắc mà Triều Kim Nghiên đẩy ngã mình qua một bên cũng là lúc vật nhọn đó cắm sâu vào cánh tay của cô, Thẩm Nhất Đang lần đầu tiên được người khác dùng cả tính mạng để bảo vệ mình như vậy, ngay cả những người thân yêu bên cạnh cô còn không đối xử tốt với cô như vậy, thế mà nào giờ cô lại ức hiếp người ta nghĩ lại cô thấy có lỗi với Triều Kim Nghiên vô cùng.
“Nhất Đang, con cũng nghỉ ngơi đi, ba mẹ về nấu chút đồ tẩm bổ mang đến cho con nhé.”
Lục Diễm đi tới nắm tay của cô nhẹ nhàng, Thẩm Nhất Đang lập tức trừng mắt với bà ta một cái rồi hất mạnh tay của bà ta ra.
“Không cần, biến hết đi!”
Thẩm Nhất Đang tưởng chừng như phát điên lên, cô đưa tay đẩy từng người ra khỏi phòng và liên tục quát họ, Lịch lão gia chỉ biết lắc đầu đi tới ngồi xuống đư tay nắm lấy tay cô trấn an.
“Đừng có như vậy nữa, ngoan đi con, ông nội sẽ kêu Bắc Dạ đi mua đồ tẩm bổ cho con được không?”
Thẩm Nhất Đang liền gật đầu để cho ông xoa đầu mình, thẩm Hứa và Lục Diễm siết chặt tay lại kiềm chế cơn giận của mình rồi cũng lặng lẽ quay trở về. Lịch Bắc Dạ đứng đờ ra như pho tượng từ nãy đến giờ, vẻ mặt của anh chẳng chút hứng thú gì còn tưởng lúc nãy cô xong đời rồi nào có ngờ vẫn còn bình an vô sự đúng là phước lớn mạng lớn.1
“Nếu không sao rồi thì con xin phép về, con còn bận việc ở công ty nữa.”
Lịch Bắc Dạ cúi đầu định đi thì Lịch lão gia lên tiếng.
“Đứng lại đó!”
Bước chân cũng trở nên nặng nề hơn, anh dừng lại và quay đầu nhướng mày một cái, Lịch lão gia bước tới đưa tay ngoắc anh một cái, Lịch Bắc Dạ cúi đầu xuống với ông thì bị ông đưa tay gõ một cái mạnh vào đầu, Lịch Bắc Dạ không nghĩ ông lại làm vậy với mình, anh đưa tay xoa đầu nhíu mày khó chịu một cái.
“Ông nội... sao ông nội lại đánh con?”
“Còn hỏi sao? thấy vợ mình bị thương không biết lo lắng mà bình thản đi làm vậy à?”
Lịch Bắc Dạ vểnh môi lên liếc nhìn Thẩm Nhất Đang khinh bỉ một cái rồi đáp.
“Nội à con bận trăm công ngàn việc, con bé đó đã không sao thì giao cho bác sĩ được rồi, chứ bây giờ nội muốn con rửa chân cho cô ta quỳ gối dưới chân cô ta nâng niu đút ăn từng muỗng hay sao? cô ta cũng đâu phải con nít.”
“Con!”
Lịch lão gia đúng là hết nói nổi anh rồi, ông đưa tay chỉ vào mặt anh tức giận, mỗi lần anh cãi lại ông là bệnh của ông bắt đầu tái phát, tim của ông quặn thắt đau đớn, thấy sắc mặt ông không tốt nên Lịch Bắc Dạ liền buông bỏ mọi thứ đỡ ông ngồi xuống giường bên cạnh, Thẩm Nhất Đang cũng rất lo lắng cho ông.
“Ông nội, ông không sao chứ?”
“Không sao, Bắc Dạ con làm ơn nghe lời chút đi!”
Lịch Bắc Dạ thở dài một cách chán nản anh gật đầu sau đó lại đáp.
“Con biết rồi.”
Mặc dù là tình thế bắt buộc nhưng vẫn phải làm để xoa dịu cơn giận của Lịch lão gia, anh đi ra ngoài tìm mấy chỗ bán đồ ăn ngon và bổ dưỡng mang về cho Thâm Nhất Đang, anh cũng không hiểu tại sao lại thành ra thế này nữa, nếu mà lúc trước từ chối hôn ước thì cũng không được do là bắt buộc nên không thể trách bản thân không biết từ chối hôn sự được.
“Đúng là phiền phức thật đấy.”