Màn trình diễn của Triều Kim Nghiên cũng kết thúc một cách tốt đẹp, tiếng vỗ tay và hò hét bên dưới của khán giả như tiếp thêm sức mạnh cho cô, những giọt mồ hôi trên trán bỏ ra thật sự vô cùng xứng đáng, Thẩm Nhất Đang có theo dõi từ đầu đến cuối cô thật sự công nhận rằng tài năng của Triều Kim Nghiên cũng không thua kém gì bản thân cô, dù không thích Triều Kim Nghiên cho lắm nhưng công nhận là lần này Triều Kim Nghiên đã làm rất tốt.
“Sau hai màn ballet vừa rồi quý vị có thấy mãn nhãn chưa ạ?”
Vị Mc trên sân khấu đi ra hô lớn, bên dưới cũng đưa tay hò hét lớn theo.
“Chưa, thêm nữa đi!”
“Vâng, không để các bạn đợi lâu, màn kết của tiết mục ballet hôm nay là sự kết hợp của hai gương mặt xuất sắc vừa rồi và thêm một gương mặt mới, mọi người cùng dán mắt về sân khấu đừng để bỏ lỡ nhé.”
Một tràng pháo tay lớn răm rắp vang lên, Thẩm Nhất Đang và Triều Kim Nghiên đã đứng sẵn sàng trên sân khấu tiếp theo đó Lục Kỳ cũng nhanh chóng vào đội hình, mỗi người tạo sẵn một tư thế khác nhau. Cho đến khi chiếc màn được kéo lên tiếp theo đó là giai điệu sôi nổi vang lên. Mọi người bên sân khấu đưa tay che miệng lại bất ngờ và phải thốt lên vì sự kết hợp của chị em nhà Thẩm Nhất Đang và Lục Kỳ.
Thẩm Hứa và Lục Diễm nhìn thấy Lục Kỳ xuất hiện liền hò hét vỗ tay kêu tên của Lục Kỳ và cổ vũ cho cô, Lục Kỳ tự tin nở nụ cười tươi trên sân khấu, hôm nay cô diện trang phục màu trắng thuần khiết cùng chiếc lông vũ đính trên tóc, tự tin tỏa sắc không hề lép vế trước hai bông hoa Thẩm Nhất Đang và Triều Kim Nghiên, cả ba có một màn kết hợp ăn ý bắt nhịp đồng điệu, tay chân cũng rất nhanh nhẹn, Triều Kim Nghiên nhẹ nhàng bay lên tiếp theo đó đến Lục Kỳ rồi đến Thẩm Nhất Đang, cả ba đan chéo tay vào nhau bước chân nhịp nhàng theo điệu nhạc.
Bỗng lúc này một vật gì đó khá nhỏ rơi từ trên cao xuống báo hiệu cho sự nguy hiểm, Lục Kỳ thấy mọi chuyện đã đi đến hồi kết rồi liền tìm cách để tránh né, trong khi Thẩm Nhất Đang và Triều Kim Nghiên vẫn chưa phát hiện ra. Đèn điện cũng bắt đầu chớp tắt liên hồi làm mọi người bên dưới thót cả tim.
Thẩm Nhất Đang thấy điều không lành định chạy vào bên trong thì đống đổ nát ở phía trên đầu bắt đầu rơi xuống và đúng ngay vị trí của cô, Triều Kim Nghiên hoảng hốt liền xông tới kéo tay Thẩm Nhất Đang né tránh những cái bóng đèn điện to lớn đó, cả hai đều may mắn không sao, còn Lục Kỳ thì giả vờ nằm xuống gần đấy ngất xỉu.
Thẩm Nhất Đang cứ tưởng mình chết trong gang tấc nhưng may mắn là có Triều Kim Nghiên, đôi tay của Triều Kim Nghiên bị cứu cô mà bị vật nhọn sắc bén của mảnh thủy tinh đâm phải nên chảy rất nhiều máu.
“Mọi người bình tĩnh, hãy sơ tán ra ngoài nhanh nào!”
Thẩm Hứa và Lục Diễm không nhìn thấy hai đứa con của mình đâu thì rất lo lắng muốn lao lên tìm thì các giảng viên chặn lại kéo hai người ra khỏi khu vực nguy hiểm, Lục Kỳ nhanh chóng được đưa ra ngoài bình an vô sự còn riêng Thẩm Nhất Đang và Triều Kim Nghiên thì không thấy đâu, có lẽ vẫn còn nằm đâu đó trên sân khấu mọi người bắt đầu đổ xô ra tìm.
Lịch Bắc Dạ đứng dậy nhếch môi cười đắc ý.
“Cô ta không dễ gì chết như vậy đâu.”
Anh cũng lẳng lặng đi theo dòng người ra ngoài không quan tâm đến cô sống chết ra sao, hiện tại thì trong hội trường chỉ còn lại một vài bảo vệ và giảng viên cố tìm kiếm hai người chỉ mong là không bị mấy vật nặng đè lên.
“Cầu cho hai con bé được bình an.”
Thầy cô ai cũng chấp tay lại cầu nguyện, thầy hiệu trưởng là người lo lắng nhất vì nếu lỡ xảy ra chuyện gì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng trường và cả ông có khi còn bị Thẩm Hứa xử lý và hiểu nhầm ông dùng tiền mà Thẩm Hứa tài trợ để ăn chơi thay vì sửa chữa nội thất của trường nữa, tuy nội thất của trường đã được sửa chữa nhưng không hiểu sao hôm nay lại trở thành đống mục nát như vậy.
“Vẫn chưa tìm thấy sao?”
Thầy hiệu trưởng hô lớn.
“Tìm thấy rồi!”
Thẩm Nhất Đang và Triều Kim Nghiên nằm gần khu vực chất chồng đống đổ nát đó nên bị che khuất, chân của Thẩm Nhất Đang cũng bị thương và không thể đứng dậy được, Triều Kim Nghiên ra sức đỡ cô đứng dậy nhưng không được.
“Đừng cố sức nữa, cô đi trước gọi bọn họ đến để bọn họ giúp là được rồi.”
Triều Kim Nghiên nhất quyết không để cô ở lại chờ đợi như vậy, cô muốn đưa Thẩm Nhất Đang đi ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt mặc dù tay bị thương nhưng cô cũng không màn đến.
“Không, chúng ta sẽ cùng thoát, tôi sẽ không bỏ cậu đâu!”
Nhìn Triều Kim Nghiên cố sức đến nỗi không để ý đến bản thân cũng đang bị thương như vậy đột nhiên trong thâm tâm của Thẩm Nhất Đang cảm thấy trái tim như được xoa dịu, đây là lần đầu tiên cô thấy người khác quan tâm đến mình như vậy, nếu là người khác có lẽ họ đã không liều mình cứu một kẻ chuyên ức hiếp mình như vậy, thay vào đó sẽ tìm cách trả thù mới đúng, lương tâm của cô bắt đầu cắn rứt, đôi môi mím chặt đưa tay bám vào Triều Kim Nghiên.
“Tại sao... lại muốn giúp tôi? Tôi...đã đối xử với cậu rất tệ, cậu không ghét tôi không giận tôi sao? đây là cơ hội để cậu trả thù mà.”
Thẩm Nhất Đang giọng run run hỏi.
“Bây giờ là lúc nào mà còn nói như vậy chứ, cứ yên tâm bám vào tôi, rồi chúng ta sẽ thoát thôi.”
Giây phút này Thẩm Nhất Đang thấy mình yếu ớt vô cùng, cô không còn chút sức lực mạnh mẽ như thường ngày nữa, đến bây giờ cô mới nhận ra Triều Kim Nghiên không hề yếu ớt mong manh và suy nghĩ mình là công chúa như cô thường hay nghĩ, mà cô là cô gái rất mạnh mẽ ý chí của cô vươn lên rất lớn, cô càng cảm thấy hổ thẹn với lòng hơn.
“Kim Nghiên...”
Thẩm Nhất Đang nắm lấy vạt áo của Triều Kim Nghiên nhẹ mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào và ấm áp nhất từ trước đến giờ, quả là nụ cười hiếm gặp ở Thẩm Nhất Đang.
“Sao vậy?”
“Cám ơn cậu.”