“Ngoan nào, papa của con là ở đây, thấy không?” Lăng Phong đoạt lấy chó con từ trong tay Tô Na ra, sờ sờ đầu chó con, rất mềm mại, nhưng mà người nào đó bị đoạt mất từ trong tay nên có chút không thoải mái.
Tô Na sửng sốt, không phải là lúc trước anh còn chê những người cưng chiều chó rất sến sao, còn bảo bọn họ là ngốc nghếch mới làm loại chuyện này. Sao hôm nay… “Bỏ cái tên đó đi! Kêu là Na Na, thế nào?”
Tô Na vừa nghe được, đương nhiên là không đồng ý, Na Na…Đừng tưởng rằng là cô không biết ý của anh, cô mới không phải là thú cưng.
“Em mới là chủ nhân của nó, đặt tên là do em quyết định, gọi là Tiểu Phong. Tiểu Phong nghe khá tốt đấy chứ…”’ “Ai cho em lá gan đó.” Lăng Phong vừa nghe liền phản đối, sao có thể lấy tên của anh đặt tên cho một chú chó được, Lăng Phong duỗi tay ra ôm Tô Na vào ngực.
Qua lăng kính cửa sổ to lớn, Lăng Phong ôm Tô Na, Tô Na ôm chó con, hai người nháo loạn cả lên, vì đặt tên cho chó con mà tranh cãi một hồi tới khi ăn cơm.
Cuối cùng hai người chịu lùi một bước, nhìn thấy chó con chân ngắn cũn cỡn với thân mình mập mạp nên đặt tên là tiểu Cầu.
“Em ăn nhiều một chút, bằng không ngày mai chị dâu của anh thấy được lại cho rằng anh ngược đãi em, không cho em ăn cơm.” Tô Na trừng mắt liếc Lăng Phong một cái, vốn dĩ là cô đã chịu ngược đãi rồi mà.
Nhìn trong chén của mình toàn thức ăn do anh gắp, lúc này cô mới nhớ tới khi nào thì cô nói qua đã tha thứ cho anh.
Cô vẫn là như vậy, không có tiền đồ, một con chó con đã liền mua chuộc được cô, cho nên Lăng Phong cứ như thế mà một lần lại một lần nữa tiếp tục làm tổn thương cô.
Càng chờ mong thì càng cảm thấy thời gian đến quá lâu, cuối cùng chờ tới ngày mai đi chơi rồi, Bạch Hiểu Nguyệt rất tự giác dậy sớm. Chỉ là đến thời điểm xuất phát nhìn thấy Tô Na, Bạch Hiểu Nguyệt cơ hồ có chút không nhận ra Tô Na.
Lúc trước trên mặt Tô Na còn có chút thịt, hiện tại thì xương gò má đã lên cao nhìn thấy rất rõ ràng. Chỉ mới có mấy ngày không gặp mà Tô Na đã thay đổi đến mức này, Bạch Hiểu Nguyệt có chút không tin được.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn tới Lăng Phong, làm cho Lăng Phong trở nên chột dạ, quay mặt đi nơi khác. Tô Na cười nói không có việc gì, mấy ngày nay trong người thấy không thoải mái cho nên ở bệnh viện.
Nhìn bộ dáng của Tô Na cũng không thấy giống là nói dối, Bạch Hiểu Nguyệt không có tiếp tục truy hỏi.
Cô chỉ là thấy đau lòng thay cho Tô Na, cô chỉ là một người ngoài, chỉ có thể đứng ở ngoài nhìn, không dám can thiệp quá nhiều.
Vân Thiên Lâm nhìn, anh lo lắng Bạch Hiểu Nguyệt sẽ tiếp tục truy vấn, thấy lúc này cô không có tiếp tục hỏi nữa mới yên tâm hơn. Ngày thường Trần Giai Giai là người rất thích nói chuyện, hoạt bát, hôm nay cũng đặc biệt trở nên an tĩnh. Bạch Hiểu Nguyệt đại khái cảm nhận có gì đó quái quái, rốt cục là bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Dựa theo kế hoạch sắp xếp của Vân Thiên Lâm, bọn họ đi đến khách sạn để hành lý trước, Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở cửa sổ nhìn xuống cảnh sắc bên ngoài, thoải mái cảm thán một tiếng, cảm giác này vẫn là tốt nhất. Mấy ngày trước quả thực là vô cùng nhàm chán.
“Nếu như em thích đi du lịch đến vậy, chờ khi anh có thời gian sẽ thường xuyên dẫn em đi hơn.”
“Thật sao?” Bạch Hiểu Nguyệt vừa nghe đã cao hứng trở lên, nhưng ngẫm lại công ty rất bận rộn, công việc làm hoài nhưng không bao giờ hết. Cô cũng biết bởi vì chuyến đi lần này mà Vân Thiên Lâm đã bớt đi lịch trình rất nhiều, anh còn tăng ca mấy ngày liền.
Từ trong miệng A Nham cô mới biết trừ những chuyện không quan trọng lắm anh sẽ để cho nhân viên đi công tác, còn trước kia thì anh đều một mình tự làm tất cả. Các nhân viên trong công ty đều đang cảm giác được sự thay đổi rất lớn của anh.
“A! Anh luôn luôn bận rộn, nào có thời gian để đi. Nếu có ngày nghỉ anh vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi thì hơn.”
Vân Thiên Lâm đoán trúng tâm tư của cô, anh cũng thấy có chút vui vui, cô có thể vì anh mà suy nghĩ cho anh, như vậy có thể lý giải cô rất yêu anh.