Tô Na tự nói cho bản thân mình biết, đó chỉ là một món quà nhỏ, cô không phải là người dễ bị mua chuộc, nhưng nhìn đến những hình ảnh, cô lại không khống chế được làm cho mình đau lòng.
“Tô Na, tỉnh lại đi! Làm ơn hãy tỉnh lại đi.” Tô Na ngồi trên sàn nhà, cả người đều dựa vào cửa sổ, nhìn bể bơi bên ngoài hoa viên lẳng lặng đến phát ngốc.
Cô chỉ nghĩ mong thời gian một năm này mau chóng kết thúc, chờ cho em trai mau chóng hết bệnh cô liền có thể thoát khỏi bàn tay ma quỷ của anh, cô sẽ trở lại cuộc sống bình thường.
Thân thể cô đã không còn trong sạch nữa, cô nào dám mong cầu được hạnh phúc, cô chỉ hy vọng mình có thể sống bình yên đến cuối đời.
Thời điểm Lăng Phong rời khỏi công ty, anh nhận được điện thoại nói đồ vật đã được chuyển tới, anh bỏ hết việc đang bận, chạy đến lấy đồ vật về.
Nhìn đồ vật đáng yêu trong xe, Lăng Phong cười cười. Hẳn là Tô Na sẽ thích. Anh đã tìm hiểu kỹ, con gái rất thích những thứ này, gần đây người phụ nữ của anh lại không vui suốt ngày rầu rĩ, anh cũng biết đôi khi anh có đi quá giới hạn.
Nhưng nhìn đến bộ dáng lúc nào cũng không liên quan đến anh, làm cho anh không tức chết mới là lạ.
Mỗi lần anh giận lại lỡ miệng nói gì đó không phải nhưng thực chất anh không muốn nói thế. Thế là lại biến thành hai người thường xuyên cãi nhau.
Lăng Phong trực tiếp chạy xe đến trước cửa, ở phòng ngủ Tô Na nhìn xuống thấy chiếc xe màu sắc hồng nhạt đậu ngay trước cửa, đây đúng là khí chất của anh, đào hoa phong nhã.
Nhưng mà tại sao mỗi lần ở trước mặt cô, là anh lại thay đổi 180 độ, cô không muốn cãi nhau với anh nhưng cứ mở miệng ra là anh lại kiếm cớ gây chuyện với cô, thành ra cô với anh thường xuyên chiến tranh lạnh với nhau.
Nghe người hầu nói là Tô Na đang ở trong phòng ngủ, cửa phòng khép hờ, cả ngày cũng không ra ngoài.
Lăng Phong nghe thế lại lo lắng cho Tô Na, cứ như thế cô sẽ bị bệnh mất.
Nhìn trong lồng ngực mình đang ôm vật nhỏ, ánh mắt Lăng Phong sáng lên, đem chó con thả xuống sàn nhà, sờ sờ đầu nó: “Chó con, phải nhờ vào ngươi rồi, đi thôi!”
Chó con giống như là nghe hiểu được lời nói của Lăng Phong, bắt đầu nhìn nhìn bốn phía, giống như là đang quan sát xung quanh. Chần chờ một hồi, lúc này mới từ từ chui qua khe cửa đi vào.
Tô Na ngồi dưới đất, đột nhiên nghe được tiếng lục lạc vang lên, quay đầu qua liền nhìn thấy một con chó con đã ở trong phòng cô tự khi nào, con chó con rất dễ thương.
Tô Na rất thích con chó con này, chó con nhìn thấy Tô Na chân ngắn ủn ỉn chạy tới.
Nhìn bộ dáng đáng yêu của nó, Tô Na vui vẻ nở một nụ cười: “Chó con, không phải là mày đến đây từ tên đáng ghét đó đấy chứ? Trông em thật là đáng yêu, sao em có thể đáng yêu như vậy chứ.” Nhất thời bao nhiêu muộn phiền, Tô Na đều quên hết.
Chó con nằm trong lòng Tô Na thoải mái ưỡn cái bụng lên cho cô vuốt ve, bộ dáng hưởng thụ cô cùng.
Ở ngoài cửa, Lăng Phong nhìn một màn này đứng ngồi không yên, sao anh cứ có cảm giác là Tô Na đối xử với anh không công bằng, cô còn đối tốt với một con chó hơn anh. Nhìn Tô Na vui sướng với chó con, như thế nào anh cũng cảm thấy không phục.
“Xem ra quyết định mua nó là không sai, em thích là tốt rồi.” Tô Na sửng sốt, nhìn người đang dựa vào cửa hơi thở đầy yêu nghiệt. Coi như là nể tình chú chó con nên cô sẽ tạm thời không cãi nhau với anh.
Cô coi như là anh có lòng mua cho cô hối lỗi. Cô miễn cưỡng nhận lấy, nhưng mới không dễ dàng tha cho anh.
“Chó con, em còn chưa có tên. Để chị đặt tên cho em, gọi em là Lục lạc vàng đi lạc, em xem cái tên này có được không? Hay là em muốn chị gọi em là gì?”
Nhìn Tô Na tự độc thoại ngốc nghếch, bộ dáng mười phần là ngu ngốc, Lăng Phong cũng bị nhiễm cái bộ dạng này của cô.
Chân dài bước qua, tiến đến cạnh Tô Na ngồi xuống. Bởi vì Tô Na thích ngồi trên sàn nhà, anh còn cho người làm riêng trải hết thảm lên sàn nhà, anh lo lắng là cô sẽ bị cảm lạnh, đương nhiên điều này là Tô Na không hề biết.