Giai Giai đối với kem ốc quế mà nói có một chấp niệm chúng đặc biệt vô cùng ngon.
“Được lắm, em là kẻ ngốc sao. Ngay cả đi đường cũng không chú ý. Cúi đầu cười cái gì chứ, em rốt cục là đang suy nghĩ gì, thời điểm đi đường em có thể chuyên tâm hơn một chút giúp anh được không, như thế rất là nguy hiểm đấy.”
Bạch Hiểu Nguyệt với Vân Thiên Lâm đi ở phía trước, nghư được giọng nói tức giận của Cố Thần ở phía sau, quay đầu lại nhìn thấy tư thế hai người ôm nhau có chút mờ ám.
Bạch Hiểu Nguyệt với Vân Thiên Lâm cùng chung một ánh mắt, không có ý định tiến đến quấy rầy hai người bọn họ.
“Ai nha, em không có việc gì, kem ốc quế của em rơi rồi, em còn chưa có ăn xong nữa, tiếc lắm đó.” Trần Giai Giai một trận than vãn đau lòng, đối với cái việc Cố Thần mắng cô vì không chú ý đi đường hoàn toàn không để ý đến, cái cô quan tâm bây giờ là cây kem của cô rớt xuống dưới đất rồi.
“Em là heo sao? Lúc này còn quan tâm đến kem gì chứ, rớt thì đi mua lại cái khác thôi. Còn đi đường bị tai nạn thì có trở lại như cũ được không, thật không hiểu nổi em.” Bây giờ Trần Giai Giai mới phát hiện tư thế của cô đang kề sát vào lồng ngực Cố Thần có bao nhiêu là mờ ám, lúc này cô mới phản ứng lại sao lại thế này.
Cố Thần mới ý thức được tư thế không đúng, nhanh chóng buông người cô ra, xấu hổ quay người về phía trước. Trần Giai Giai sững sờ tại chỗ, đột nhiên nhếch mép cười, cô vừa mới bị Cố Thần ôm hương vị vẫn còn lảng vảng quanh người cô.
Vừa mới…Anh chính là quan tâm đến cô phải không?
Vân Thiên Lâm đi rồi, Chu Nhã Tĩnh đem mình nhốt vào trong phòng bệnh, không cho bất cứ người nào tiến vào. Mỗi lời nói của Vân Thiên Lâm lúc sắp rời đi đều không ngừng đọng lại trong đầu cô, cô thật sự không tin đây là lời của anh nói ra.
Vì sao mọi chuyện biến thành như vậy, kết quả mà cô vẽ ra với cái kết quả này hoàn toàn không giống nhau, không phải là Vân Thiên Lâm muốn cô tới buổi họp báo nói giúp hay sao, thuận thế cô có thể ở lại bên cạnh anh, có cơ hội tiếp cận đến anh, từng bước từng bước chiếm lấy anh hay sao?
Mỗi lần nhớ đến Vân Thiên Lâm là cô lại không kìm lòng được nhớ tới bộ dáng anh ôn nhu với Bạch Hiểu Nguyệt, cô lại không thể khống chế được cảm xúc chính mình. Cô chính là không rõ Bạch Hiểu Nguyệt có cái gì tốt mà Vân Thiên Lâm cứ một mực đối tốt với cô ta như vậy, cô cái gì không bằng cô ta chứ.
Khẳng định là Bạch Hiểu Nguyệt đã dùng bùa chú yêu thuật gì đó, cho nên mới làm cho Vân Thiên Lâm mê muội cô ta. Ngày hôm nay Vân Thiên Lâm tới tìm cô nói những lời đó, cô chắc chắn đó là ý của Bạch Hiểu Nguyệt, cô ta muốn Vân Thiên Lâm với cô đoạn tuyệt quan hệ, không còn vấn vương gì nữa.
Cho nên Vân Thiên Lâm mới theo ý cô ta mà làm theo, đối với cô ta một mực tin tưởng tuân mệnh, nhất định đây không phải là ý của anh. Tất thảy người khởi xướng mọi việc là Bạch Hiểu Nguyệt, cô ta không đơn giản như cô nghĩ mà.
Chu Nhã Tĩnh nhìn bộ dáng của mình trong gương vô cùng chật vật đáng thương, trong tay cô cầm con dao gọt hoa quả hung hăng khoét một lỗ vào quả táo, sau đó lại rút ra rồi lại cắm phập vào.
Chu Nhã Tĩnh cô không tin Bạch Hiểu Nguyệt lại có vận khí tốt đến thế, những người đàn ông vây xung quanh cô ta trừ bỏ Trình Lãng ra còn có một Lý Khanh Vũ, chỉ cần cô động tay động chân một chút thì sẽ nảy sinh mâu thuẫn giữa bọn họ, mọi việc còn lại sẽ dễ như trở lòng bàn tay.
Đến lúc đó, tình cảm của hai người xuất hiện vấn đề, cơ hội của cô liền tới. Mà trước mắt, cô phải làm một số việc, buổi họp báo ngày mau cô nhất định sẽ không để nó diễn ra một cách thuận lợi.
Thiên Lâm, nếu đây là sự lựa chọn của anh, vậy thì cũng không thể trách cô được. Đến lúc đó cô sẽ cho Vân Thiên Lâm biết được rằng đâu mới là sự lựa chọn tốt nhất của anh.