“Đến đây? Hai người các anh muốn đi dạo cùng với bọn em sao?”
“Không thể?”
Sao không thể được! Nhưng mà Bạch Hiểu Nguyệt có chút khiếp sợ, cô cảm thấy đường đường là một Vân thiếu, Cố thiếu lại chịu đi dạo với hai cô gái. Trong đầu Bạch Hiểu Nguyệt hiện ra hai chàng trai làm hai tên cu li xách đồ cho hai cô gái, chuyện này rất có mặt mũi, có thể khiến cho mọi người vây lại xem.
“Đương nhiên là có thể rồi, lại đây làm xách đồ cho bọn em!”
“Tuân mệnh nữ vương đại nhân!” Từ buổi tối ngày đó, Bạch Hiểu Nguyệt tự xưng mình là nữ vương đại nhân. Bây giờ mỗi khi trêu đùa anh đều lấy danh xưng này ra gọi Bạch Hiểu Nguyệt, Bạch Hiểu Nguyệt cũng cảm thấy đắc ý, tựa rất thích anh gọi cô như vậy.
Không sai cô chính là một nữ vương đại nhân, là một nữ vương trong lòng Vân Thiên Lâm.
Giai Giai nghe Vân Thiên Lâm với Cố Thần đến đây, cô có chút chưa phục hồi lại tinh thần lại được, đây là cái tình huống gì đây, chẳng lẽ Vân Thiên Lâm với Cố Thần muốn hộ tống bọn họ đi dạo phố thật sao?
Giai Giai nhíu mày, cái này có phải là không được tự nhiên có phải không? Đang yên đang lành làm tổng giám đốc không làm lại đi làm hộ sĩ xách đồ, cái này đúng là cái chức danh vẻ vang.
Lúc Vân Thiên Lâm và Cố Thần đến nơi, Giai Giai thấy bọn họ đang tiến đến liền hô to một phen khiến cho tất cả mọi người xung quanh phải quay đầu nhìn lại.
Cố Thần bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tốt lắm, anh đã quen với hành động này của Giai Giai. Cô gái này so với kẻ điên hoàn toàn không sai lệch lắm, cũng không biết về sau ai mới là kẻ xui xẻo chịu đựng được cái tính khí thô bạo này của cô. Phỏng chừng người đó phải có một tâm lý vô cùng vững chắc.
Vân Thiên Lâm nắm lấy tay Bạch Hiểu Nguyệt tiến về phía trước, cô ý cho hai người Cố Thần và Giai Giai có cơ hội, Cố Thần với Giai Giai một người đi trước, một người đi sau. Cố Thần nhìn Vân Thiên Lâm với Bạch Hiểu Nguyệt bộ dáng ân ái, trong đầu lại hiện ra một hình ảnh khác.
Có một ngày Trần Giai Giai sẽ đi bên cạnh một người đàn ông xa lạ khác, cũng nắm tay như vậy, hai người mười ngón tay đan vào nhau, ngọt ngào đi dạo phố mà anh cũng chỉ là một người ở ngoài đứng nhìn.
Không biết vì cái gì, vốn dĩ đó là một hình ảnh ngọt ngào nhưng trong mắt Cố Thần lại cảm thấy vô cùng chói mắt, làm cho anh không thoải mái. Mặc kệ người đàn ông kia có bao nhiêu ưu tú, trong mắt anh đều không phải là người đàn ông tốt.
Đột nhiên Cố Thần bị loại suy nghĩ này trong đầu mình làm cho khiếp sợ, anh sao lại có ý nghĩ như thế này, về sau Trần Giai Giai có cùng với ai bên nhau đối với anh mà nói hầu như không có quan hệ gì, anh có phải là vẫn chưa tỉnh ngủ hay không.
Trần Giai Giai ở một bên ăn kem ốc quế, đồ vật trong tay được Cố Thần xách giúp, cô cảm thấy hình ảnh này rất ấm áp giống như là một đôi yêu nhau trong ngày hẹn hò, kem ốc quế tan trong miệng cô cũng trở nên ngon hơn mọi khi.
Nếu thời gian có thể ngừng lại ở giây phút này thì tốt biết mấy, Trần Giai Giai đi theo phía sau Cố Thần, cố ý tiến lại gần Cố Thần hơn một chút, chỉ nhìn bóng dáng đằng sau lưng thôi mà Giai Giai đã ngây ngô cười rồi.
Đột nhiên Cố Thần quay đầu lại, liền thấy Trần Giai Giai cúi đầu ngây ngốc cười, anh cảm thấy có chút lạ.
Cô ngốc này, sao lại cười một mình chứ.
Anh vốn định giễu cợt cô một chút, ai biết được ở phía sau chỗ ngã rẽ có một thanh niên đang cưỡi xe đạp đến gần Trần Giai Giai, mà hình như vẫn chưa thắng xe lại, mắt thấy một chút nữa xe sắp phải tông vào Giai Giai. Cố Thần bắt đầu căng thẳng, theo phản ứng bản năng, anh chạy nhanh tới hai bước đưa tay ra kéo cả người cô về phía anh, ôm chặt vào trong ngực.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, không sao chứ!” Thanh niên cuối cùng cũng phanh được, hướng tới Cố Thần với Giai Giai xin lỗi, Cố Thần cau mày gắt gao ôm láy Giai Giai vào trong ngực, vẫn chưa có buông tay ra, anh không hề cảm nhận được có điều gì đó không đúng ở đây.
“Lần sau lái cẩn thận một chút.” Cố Thần cũng không phải là loại người dây dưa bắt bẻ người khác, lúc này anh mới nhìn lại xem người trong ngực có chuyện gì hay không.
Sự việc phát sinh xảy ra rất nhanh chóng, Trần Giai Giai còn chưa phản ứng lại được chuyện gì đang xảy ra với mình, chỉ là cô biết kem ốc quế trên tay cô đã rơi xuống đất, vẻ mặt Giai Giai đau lòng thay cho nó.