“Kỳ lạ, đồ vật này là mình không có mua hay đặt trên mạng, cũng ít ai biết mình làm ở Vinh Thăng, đột nhiên lại có người gửi đến đồ vật.” Bạch Hiểu Nguyệt thuận miệng nói ra câu này, Đặng Cầm lại cẩn thận nhìn đồ vật Bạch Hiểu Nguyệt cầm trên tay, mười phần đều là đề phòng.
“Hiểu Nguyệt, con có thể đưa đồ vật đó cho mẹ xem không?”
“Đương nhiên có thể ạ.” Bạch Hiểu Nguyệt đưa hộp quà qua Đặng Cầm, trong lòng rất kỳ quái, một hộp gấm màu hồng đẹp như vậy, bên trong sẽ là thứ gì đây, là một thứ tinh xảo hay là… Đặng Cầm cẩn thận mở hộp ra, mọi người nhìn vật ở bên trong chiếc hộp bị kinh sợ một phen. Sắc mặt Đặng Cầm trắng bệch, mày nhíu chặt, nhìn đồ vật bên trong chiếc hộp.
Nếu nói cái này chỉ đơn giản là một búp bê thì không nói làm gì, nhưng đây là cố tình, rõ ràng là búp bê này so với Bạch Hiểu Nguyệt giống nhau như đúc, chỉ là trên bộ áo cưới xuyên qua rất nhiều cây kim nhọn, trên thân mình đầy những vết thương.
“Này…” Bạch Hiểu Nguyệt cũng bị thứ này làm cho hoảng sợ, cô cũng không biết tại sao cô lại nhận được đồ vật kinh khủng này, rốt cục là ai nhàm chán đến mức làm ra trò đùa này với cô.
“Hiểu Nguyệt, con có biết cái này là ai gửi đến cho con không?”
Bạch Hiểu Nguyệt lắc lắc đầu, cô căn bản là không biết ai, mà chuyển phát nhanh cũng không có tên người gửi.
“Thiếu phu nhân, rốt cục là ai độc ác như vậy, thế nhưng lại gửi đến đồ vật này để nguyền rủa.” Mẹ Ngô nhìn sợ tới mức không kìm chế được giọng có chút run, dù sao mấy người cỡ tuổi bà, mấy thứ này ít nhiều có kiêng kỵ. Nhưng mà những người trẻ tuổi như Bạch Hiểu Nguyệt là lại không tin những thứ này.
Nếu chỉ dựa vào một con búp bê là có thể chia rẽ tình cảm giữa cô với Vân Thiên Lâm thì cô như vậy cũng yếu ớt quá rồi. Cô, Bạch Hiểu Nguyệt cũng không phải là loại yếu ớt đó để cho một con búp bê dọa sợ.
“Chỉ là một con búp bê thôi, tám phần là trò đùa dai của ai đó.” Bạch Hiểu Nguyệt tùy ý cầm lên con búp bê này, ai biết được khi cầm trên tay con búp bê này liền vỡ vụn ra, tay, chân cùng vớ đầu đều rơi xuống đất.
Thấy một màn này, sắc mặt ba người trầm xuống, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn lấy nó võ vụn trên sàn nhà, rốt cục là ai đã làm ra chuyện này.
Ngay sau đó Đặng Cầm gọi điện thoại, phân phó cho người đi điều tra xem ai là người đã gửi cái này đến, Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở một bên cảm giác được Đặng Cầm đã tức giận. Sớm biết rằng cô không kêu Tô Na gửi đến đây, cô nào đâu biết bên trong cái này lại có con búp bê kinh khùng.
“Hiểu Nguyệt, chân con đau à?”
Bạch Hiểu Nguyệt lắc lắc đầu: “Không có vấn đề gì, mẹ muốn đi đâu sao?”
“Không có việc gì, con vất vả một chuyến rồi, cùng ta đi đến một chỗ.” Bạch Hiểu Nguyệt nghe mình phải đi ra ngoài, cô nhíu mày một chút, thật ra cô cũng không quan tâm lắm cái con búp bê này, không để bụng chuyện này. Nhưng Đặng Cầm quyết tìm ra được kẻ nào làm chuyện này, cô cũng không thể ngăn cản.
“Hiểu Nguyệt, con búp bê này…Để ta lấy nó!”
“Mẹ lấy đi.” Bạch Hiểu Nguyệt thắc mắc, mẹ chồng cô lấy nó để làm gì, không phải là nên vứt nó đi sao?
Sao còn giữ nó lại, trông nó thật đáng sợ.
Bạch Hiểu Nguyệt vào trong thay quần áo, thời điểm đó cô không thấy Đặng Cầm móc điện thoại ra gọi cho ai, sắc mặt không tốt lắm, thấy Bạch Hiểu Nguyệt đi ra Đặng Cầm lại tươi cười.
Từ sâu trong nội tâm, Đặng Cầm là thích Bạch Hiểu Nguyệt, Đặng Cầm vẫn luôn hy vọng mình có một đứa con gái, chỉ tiếc là…Bất quá hiện tại, Vân Thiên Lâm cũng đã cưới Bạch Hiểu Nguyệt, vừa lúc đền bù cho mình nỗi tiếc nuối.
Cho nên Đặng Cầm nhìn Bạch Hiểu Nguyệt bị ủy khuất, bà nhất thời không chịu được, muốn ra tay. Bà muốn lấy lại công bằng cho Bạch Hiểu Nguyệt, hơn nữa phải bắt người khi dễ Bạch Hiểu Nguyệt trả giá gấp mười lần.