Bạch Hiểu Nguyệt đang ở nhà nhàm chán, Tô Na vừa mới gọi điện thoại cho cô nói đồ vật lúc trưa có người có gửi cho cô, Tô Na sẽ giúp cô chuyển đến đây. Bạch Hiểu Nguyệt lúc này mới nhớ ra, suýt chút nữa cô đã quên chuyện này.Cũng chỉ vì cái món quà không biết ai gửi tới đã làm cho cô bị thương chật vật trước mặt đám phóng viên đó.
Chuyện này không phải là rất kỳ quái sao? Người ra gọi cô xuống lấy đồ vừa hay bị đám người phóng viên đó bắt gặp. Giống như có người đã lên kế hoạch sẵn vậy.
Gần đây nhất cô cũng không đặt trên mạng cái gì cả, mà cô cũng đâu có quen biết nhiều thì làm gì có ai gửi đồ cho cô, hơn nữa cô đi làm ở Vinh Thăng rất ít người biết.
Lúc này Bạch Hiểu Nguyệt mới ngồi phân tích thì có người ấn chuông cửa, mẹ Ngô vừa mở cửa thấy thế nhưng lại là Đặng Cầm.
“Phu nhân, sao người đột nhiên lại tới đây, phu nhân vào nhà nào. Thiếu phu nhân, phu nhân đã tới.”
Bạch Hiểu Nguyệt vừa nghe, chạy nhanh từ trên sô pha đứng lên, cô không muốn mẹ bắt gặp cô trông bộ dáng lười nhác, mới vừa rồi cô rảnh rỗi nằm trên sô pha lăn qua lăn lại.
“Mẹ không yên tâm, ghé qua đây xem tình hình con thế nào.” Đặng Cầm trong lòng cũng là sốt ruột, ba chồng cũng không yên tâm, sợ tiếp tục xảy ra chuyện gì, mà cô cũng sợ không ai chăm sóc ba chồng nhờ người để ý, cho nên Đặng Cầm mới tới đây xem thế nào, thuận tiện giải quyết chuyện này luôn.
“Mẹ, mẹ muốn tới đây thì báo cho con trước một tiếng, để con chuẩn bị đón tiếp mẹ chu đáo!” Mẹ Ngô đi pha trà, Bạch Hiểu Nguyệt nắm lấy tay Đặng Cầm mời mẹ ngồi xuống ghế.
“Nếu như ta không tới thì con với Vân Thiên Lâm còn tính giấu mẹ sự tình đến khi nào. Người phụ nữ kia đã trở lại, sao con không nói cho mẹ biết, có phải là bị người ta khi dễ hay không, chân thế nào rồi?
Những phóng viên này cũng dám động đến người của Vân gia ta, thật sự cho rằng Vân gia dễ bị khi dễ thế sao?”
Bạch Hiểu Nguyệt ngơ ngác nhìn Đặng Cầm, lúc trước cô đã chứng kiến mẹ chồng có bao nhiêu ưu nhã, cao quý bây giờ hình như có chút không giống nhau, có chút phảng phất khí phách của nữ cường. Đặng Cầm cứ như vậy che chở cho cô, trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt rất vui vẻ. Nhưng mà chuyện này do bọn họ tạo nên phiền toái sao có thể để cho mẹ giải quyết được.
“Mẹ, hiện tại con không có vấn đề gì, chỉ là không cẩn thận bị trật chân thôi, đã không có việc gì rồi. Thiên Lâm cứ nhất mực bảo con phải ở nhà dưỡng thương cho tốt, con đang cảm thấy chán đến mốc meo luôn rồi, cũng may mẹ tới đây để trò chuyện với con.”
Cuối cùng cũng có người tới thăm cô, miễn bàn Bạch Hiểu Nguyệt có bao nhiêu vui vẻ. Mấy ngày gần đây, đều là một mình cô tự chơi, hai chữ nhàm chán này không thể nào hình dung tình cảnh của cô hiện giờ.
“Nên nghỉ ngơi cho tốt, phải chăm sóc tốt thân thể, muốn ăn gì không, nói mẹ Ngô nấu cho con. Bất quá, mẹ hôm nay tới cũng không phải là tới tìm còn nói chuyện.”
“Hả?” Không phải tới tìm cô? Chẳng lẽ còn có chuyện quan trọng khác nữa sao? Cũng đúng, mẹ chồng cô ở Vân gia khẳng định là có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, đâu có rảnh rỗi như cô nghĩ.
“Đương nhiên, người của Vân gia bị khi dễ, sao có thể buông tha dễ dàng người phụ nữ đó được, tự nhiên mẹ muốn đưa con đi, phải nói cho rõ ràng.”
Bạch Hiểu Nguyệt cảm nhận được tình yêu sâu sắc che chở con cái của Đặng Cầm, loại cảm giác này giống như hồi còn nhỏ cô bị người ta bắt nạt, bố với mẹ cô đều ra sức bảo vệ cô. Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên thấy trong lòng đau xót, nếu như gia đình cô không mắc phải tai nạn xe cộ, có lẽ hiện tại gia đình cô chính là một gia đình hạnh phúc nhất.
“Làm sao vậy?” Bạch Hiểu Nguyệt lắc lắc đầu, không có đem tâm sự của mình nói cho Đặng Cầm biết.
Mọi chuyện đều đã qua cả rồi, cô cũng không nên níu kéo quá khứ làm gì, hiện tại cô đã là người của Vân gia và có một cuộc sống rất tốt, mọi người đều yêu thương cô.
Mẹ của cô nếu thấy được cô hạnh phúc đến vậy, cũng nhất định nằm dưới mồ rất vui mừng.
“Thiếu phu nhân, có người gửi cho cô một đồ vật, nói là ký tặng.”