Tần Kính Thiên không để ý tới mình, Giản Ánh Nhu có chút xấu hổ, đứng tại chỗ, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Sau một lúc lâu, Tần Kính Thiên mới ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt dưới gọng kính vàng vừa lạnh nhạt lại bình tĩnh: “Sao em lại tới đây?”
Anh không muốn ép cô nên mới đi tắm nước lạnh rồi bị sốt cao, mình đã sốt cao đến hôn mê bất tỉnh rồi mà cô gái này còn có lòng dạ đi làm, bỏ anh sang một bên không hỏi han câu nào, đúng là cô gái không có lương tâm.
Sắc mặt và thái độ nói chuyện của Tần Kính Thiên làm Giản Ánh Nhu cảm thấy anh không hoan nghênh cô tới nơi này, lòng cô thấp thỏm, mím môi: “Trợ lý Hứa bảo em tới gặp anh.”
Trợ lý Hứa bảo nên cô mới đến, nếu anh không nói Hứa Phi Tuyết gọi điện thoại thì có phải cô sẽ không tới không?
Tần Kính Thiên cau mày, giọng điệu càng thêm lạnh nhạt điềm tĩnh: “Em đã gặp anh rồi, vậy trở về tiếp tục làm việc đi.”
“À… Vâng.” Giản Ánh Nhu mạnh mẽ đè ấm ức trong lòng xuống, mỉm cười gật đầu, xoay người đi.
Cô gái này đi thật sao!
Tần Kính Thiên nhìn bóng dáng cô, ánh mắt u ám, sắc mặt cũng khó coi, tờ báo trên tay sắp bị anh bóp nát rồi.
Đi đến cửa phòng, đột nhiên Giản Ánh Nhu dừng lại, hít sâu một hơi, quay đầu lại, hung hăng trừng mắt với anh: “Tần Kính Thiên, con mẹ nó anh là tên khốn kiếp!”
Cô lo lắng cho anh suốt cả buổi sáng, lúc này khó khăn lắm mới gặp được anh, anh lại mở miệng bảo cô đi.
Ngày thường thì bảo anh là chồng của cô, trên thế giới này có người chồng nào giống như anh không, ngã bệnh lại không cho cô đến gặp.
Giản Ánh Nhu càng nghĩ càng chua xót, càng nghĩ càng tức giận, sống mũi cay cay, hai giọt nước mắt trong suốt không kiềm chế được mà chảy ra.
Cô giơ tay quệt đi, cắn môi: “Tần Kính Thiên, con mẹ nó anh đi chết đi, có chết cũng không liên quan đến em, coi như trước nay em chưa từng quen biết anh.”
Đột nhiên Giản Ánh Nhu bộc phát, khiến Tần Kính Thiên ngạc nhiên ngẩn người, bàng hoàng khi nhìn thấy Giản Ánh Nhu rơi nước mắt.
Không hiểu sao trái tim Tần Kính Thiên lại run lên, cảm giác đau đớn không hề báo trước lan khắp trái tim, anh chưa từng trải qua cảm giác nào thế này.
Anh còn nhớ, lúc ấy cô khiêu khích Cố Hoàng Hải bị nhốt vào đồn cảnh sát, trong tình huống như vậy vẫn không thấy cô rơi giọt nước mắt nào, vậy mà lúc này lại…
“Lại đây.” Bất giác giọng nói của Tần Kính Thiên dịu dàng hơn rất nhiều, vẫy tay với cô.
“Anh bảo em đi thì em đi, anh bảo em lại thì em phải lại sao? Anh xem em là gì?” Tính tình Giản Ánh Nhu bướng bỉnh, sao có thể để anh gọi lại dễ dàng thế được.
Tần Kính Thiên nhướng mày: “Em không tới đúng không?”
Giản Ánh Nhu không để ý tới anh, lại dùng sức dụi nhẹ đôi mắt, hận mình sao lại rơi nước mắt trước mặt người đàn ông này, từ khi nào mình lại trở nên thích khóc như vậy.
“Vậy anh đi qua.” Tần Kính Thiên làm bộ muốn tháo kim tiêm trên tay.
“Anh muốn làm gì? Muốn chết sao?” Giản Ánh Nhu bị dọa nhảy dựng, vội vàng bước lên ngăn cản anh.
“Nếu anh chết, chẳng phải em sẽ thành quả phụ sao.” Tần Kính Thiên nghiêm túc nói, nhưng con ngươi dưới gọng kính vàng lại ánh lên ý cười.
“Anh…” Giản Ánh Nhu không biết hoá ra người đàn ông này lại có lúc nói ngọt như vậy, có điều bộ dạng nói chuyện vẫn cứ nghiêm túc.
Tần Kính Thiên giơ tay xoa khuôn mặt Giản Ánh Nhu, ngón cái thô ráp nhẹ nhàng lau sạch nước mắt ở khóe mắt cô: “Ngoan, nói cho anh biết, vì sao lại khóc?”
Giản Ánh Nhu cắn môi, hung dữ nói: “Em sợ anh chết rồi, em sẽ thành quả phụ.”
Tần Kính Thiên nở nụ cười trầm thấp, duỗi tay ôm cô, nhỏ giọng nói: “Ngốc quá!”
Anh mới ngốc! Cả nhà anh đều ngốc!
Giản Ánh Nhu rất muốn mắng lại như vậy, nhưng anh ôm cô rất chặt, chặt đến nỗi như muốn khảm cô vào lồng ngực ấm áp của anh.
Sao anh lại có thể mạnh mẽ như vậy? Chỉ cần một bàn tay đã ôm cô rất chặt, mặc cho cô giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói trầm thấp vang lên từ đỉnh đầu cô, giọng nói khàn khàn khiến người ta nghẹt thở.
Ba chữ đơn giản vô cùng lại như thần chú, làm Giản Ánh Nhu lập tức mất đi toàn bộ sức phản kháng.
Tần Kính Thiên cười hài lòng, đặt cằm lên đầu Giản Ánh Nhu, mái tóc của cô thật mềm mại mượt mà, còn có mùi thơm thoang thoảng, thật dễ chịu.
Mà Giản Ánh Nhu ở trong lồng ngực anh, vừa khó chịu vì sao mình lại dễ dàng khuất phục đến thế, vừa bất giác cong môi.
Hô hấp của anh ở trên, tim đập bên cạnh, không hiểu sao, thật an tâm.
“Cậu chủ, đồ ăn đã chuẩn bị xong.” Thím Trần phụ trách ăn uống cho Tần Kính Thiên đi vào rất không đúng lúc, nhìn thấy hai người ôm nhau, lại mau chóng lui ra ngoài.
Tần Kính Thiên buông Giản Ánh Nhu ra: “Ăn cơm cùng anh nhé?”
Giản Ánh Nhu gật đầu.
Tần Kính Thiên không cho y tá giúp mình, công việc khó khăn đổ dồn lên người Giản Ánh nhu. Cô vừa cầm túi truyền dịch giơ cao, vừa cầm giá đỡ, còn Tần Kính Thiên lại giống như cậu ấm, không màng gì cả.
Sau khi ổn thỏa mọi việc, Giản Ánh Nhu mới ngồi xuống đối diện Tần Kính Thiên, Tần Kính Thiên vẫy tay: “Tới ngồi cạnh anh.”
Giản Ánh Nhu liếc mắt nhìn người phụ nữ đang bày thức ăn theo bản năng, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, người phụ nữ này không quá hoan nghênh mình, nên ngồi im không nhúc nhích.
Đầu ngón tay thon dài của Tần Kính Thiên đặt lên mặt bàn gõ nhẹ theo thói quen, đôi mắt híp lại, không biết suy nghĩ gì, cho đến khi thím Trần dọn xong thức ăn, anh mới nói: “Thím Trần, chỗ này không có chuyện của thím nữa, thím đi xuống trước đi.”
Thím Trần mở miệng muốn nói gì đó nhưng hiểu rõ tính tình của Tần Kính Thiên, chỉ gật đầu: “Cậu chủ, mợ chủ, dùng bữa thong thả.”
Hai chữ “mợ chủ” làm Giản Ánh Nhu vừa uống một ngụm nước thiếu chút nữa là sặc phun ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng.
Tần Kính Thiên thấy dáng vẻ của cô, lại nói: “Người vừa rồi là thím vẫn luôn phụ trách việc ăn uống của anh, sau này em có thể gọi bà ấy là thím Trần.”
Có ông Nguỵ tài xế, những trợ lý trung thành như Hứa Phi Tuyết và Lưu Phó Duy, lại còn có thím chuyên phụ trách ăn uống. Thêm cả cách xưng hô và động tác chia thức ăn vừa rồi của thím Trần, vừa nhìn đã thấy giống như loại người giàu có mà người ta thường nói.
Tần Kính Thiên nói trước kia từng kinh doanh ở nước ngoài, rốt cuộc là anh kinh doanh cái gì? Sao cứ cảm thấy thân phận thật của anh còn dọa người hơn so với giám đốc của Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân.
Tần Kính Thiên lại vẫy tay: “Tới ngồi bên cạnh giúp anh gắp đồ ăn.”
“Anh có thể cử động tay mà.” Giản Ánh Nhu nhỏ giọng nói. Cây kim tiêm truyền nước ghim vào tay trái Tần Kính Thiên, vừa rồi tay phải anh còn có thể ôm chặt cô như vậy, vì sao giờ không thể gắp đồ ăn? “Bình thường anh ăn cơm bằng tay trái.” Giọng nói của Tần Kính Thiên có vẻ bất mãn, nhưng khóe môi gợi cảm lại cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
Giản Ánh Nhu biết, bản lĩnh trợn mắt nói dối của người đàn ông Tần Kính Thiên này cũng là hạng nhất, ngày thường có khi nào thấy anh dùng tay trái ăn cơm đâu?
Nhưng thấy anh là người bệnh, Giản Ánh Nhu vẫn quyết định nhịn, cuối cùng vẫn nghe lời anh, nếu anh thực sự xảy ra chuyện bất trắc g thì, cô sẽ thật sự thành quả phụ.