Giản Ánh Nhu lấy lại tinh thần, vội vàng theo sau nhưng lại bị Hứa Phi Tuyết ngăn lại: “Giản Ánh Nhu, chỗ tổng giám đốc Tần đã có tôi chăm sóc rồi, không làm phiền đến cô nữa. Cô cứ đi làm việc của mình đi.”
Câu nói của Hứa Phi Tuyết làm Giản Ánh Nhu nghe xong cảm thấy rất không thoải mái, rõ ràng cô ta đối xử với cô như người ngoài.
Chồng của mình bị bệnh, mà ngay cả việc ở cạnh để dựa vào cũng không được, trong lòng Giản Ánh Nhu cảm thấy buồn bực, giống như bị người ta tàn nhẫn tát cho một bạt tai.
Bây giờ cô mới phát hiện mình chưa bao giờ thật sự tham gia vào cuộc sống của Tần Kính Thiên, thân thế của Tần Kính Thiên, công việc của Tần Kính Thiên, tất cả mọi thứ về Tần Kính Thiên, dường như đối với anh mà nói tất cả đều không được đụng tới.
Bây giờ ngay cả Tần Kính Thiên bị bệnh, cô cũng không thể lấy thân phận là vợ anh để ở bên cạnh chăm sóc cho anh.
Cô cũng nghi ngờ, Tần Kính Thiên có thật là chồng cô không?
Giản Ánh Nhu cắn môi, càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, một là bởi vì lo lắng cho Tần Kính Thiên, hai là trong lòng đang hoảng loạn.
“Gâu gâu…” Đậu Đậu hiểu chuyện cảm thấy tâm trạng Giản Ánh Nhu không tốt cọ cọ lên chân của cô, lại gâu gâu vài tiếng để dỗ dành cô.
Giản Ánh Nhu ngồi xuống, khẽ vuốt đầu Đậu Đậu: “Đậu Đậu, chú Tần bị bệnh rồi, nhưng mẹ không thể ở bên cạnh chăm sóc anh ấy. Con có thấy mẹ rất vô dụng không?”
“Gâu gâu…” Đậu Đậu kêu gâu gâu vài tiếng, lại liếm tay Giản Ánh Nhu, dùng cách đó để an ủi Giản Ánh Nhu.
“Cảm ơn Đậu Đậu.” Giản Ánh Nhu vỗ đầu Đậu Đậu: “Cục cưng, con đi chơi đi. Mẹ chuẩn bị một chút rồi đi làm.”
Hiện tại khoa học kỹ thuật Sáng Tân đang trong thời kỳ rối loạn, bên chỗ Cố thị và Tinh Huy không hề yên tĩnh, Tần Kính Thiên lại bị bệnh.
Những việc lớn đưa ra các quyết định quan trọng không đến lượt Giản Ánh Nhu quản, nhưng cô có thể hoàn thành tốt công việc của mình, cũng xem là chia sẻ một số trách nhiệm với Tần Kính Thiên.
Bởi vì gần đây hoạt động kinh doanh sáng tạo của Khoa học kỹ thuật Sáng Tân đạt ở mức thấp, tâm trạng của các nhân viên Khoa học kỹ thuật Sáng Tân đều bị ảnh hưởng, cảm xúc của mọi người đều không tốt lắm.
Giản Ánh Nhu biết Tần Kính Thiên không có cách nào đối đầu với Cố thị, hiện tại vẫn lấy tĩnh chế động, muốn tìm được thời cơ chính xác để phản công.
Các đồng nghiệp trong văn phòng người thì đang buôn chuyện, người thì lướt Weibo, không có người nào làm việc nghiêm túc, tình huống như vậy thật khiến người ta phải lo lắng.
Lặng lẽ thở dài một tiếng, Giản Ánh Nhu sắp xếp cảm xúc của mình xong, mở máy tính ra làm việc, vừa đúng lúc chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc mới.
Đầu tiên kiểm tra tư liệu của khách hàng, cô lại lấy điện thoại liên hệ với đối phương, xem xem có thể tranh thủ được cơ hội gặp mặt không, sau đó lại trao đổi với khách hàng về dự án hợp tác.
Gọi mấy cuộc điện thoại, đối phương đều lấy lý do bận công việc rồi cúp điện thoại, để lại Giản Ánh Nhu mũi dính đầy bụi.
Hầu như từ sáng đến trưa, Giản Ánh Nhu đều bị từ chối và lo lắng cho bệnh Tần Kính Thiên, khoảng hơn mười giờ sáng Tần Kính Thiên gọi điện thoại tới.
Nhìn thấy số điện thoại quen thuộc trên màn hình điện thoại, bàn tay cầm điện thoại của Giản Ánh Nhu run nhẹ lên, ấn nút trả lời nhưng vì ấn quá nhanh nên ấn vài lần vẫn không được.
Vất vả lắm mới nhận được cuộc gọi, nghe thấy giọng của Tần Kính Thiên truyền qua điện thoại có chút khàn khàn: “Giản Ánh Nhu, em đang ở đâu?”
“Ở công ty đi làm.” Nghe được giọng nói của Tần Kính Thiên, cuối cùng thần kinh căng thẳng cả một buổi sáng của Giản Ánh Nhu cũng được thư giãn.
Giản Ánh Nhu vừa nói xong, đầu bên kia điện thoại im lặng thật lâu, hình như Tần Kính Thiên không tính nói câu tiếp theo.
Giản Ánh Nhu đợi một chút, đang muốn mở miệng lại nghe thấy Tần Kính Thiên nói: “Vậy em tiếp tục làm việc đi.”
“Tần Kính Thiên…” Giản Ánh Nhu lại gọi anh, mấp máy môi nói: “Anh đỡ hơn rồi hả?”
“Không chết được.”
Giọng nói lạnh lùng của Tần Kính Thiên truyền từ ống nghe điện thoại đến tai Giản Ánh Nhu, khiến cho Giản Ánh Nhu càng tủi thân, lại có chút tức giận.
Cố cắn môi một cái, hơi hờn dỗi nói: “Không chết được thì tốt. Vậy đi, em còn muốn làm việc tiếp.”
“Ừm.” Người đàn ông bên kia lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, cúp điện thoại trước.
Nhìn màn hình di động tối xuống, trái tim Giản Ánh Nhu giống như bị thứ gì đó bóp chặt, có chút hít thở không nổi.
Cô lo cho bệnh của anh một buổi sáng, lo đến mức đứng ngồi không yên, lúc này cô còn chưa kịp hỏi thăm tình hình của anh, thì anh đã cúp điện thoại trước.
Giản Ánh Nhu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, màn hình lại sáng lên nhưng người gọi tới lần này là Hứa Phi Tuyết.
Hứa Phi Tuyết gọi điện báo để Giản Ánh Nhu tới bệnh viện Thịnh Thiên.
Bệnh viện Thịnh Thiên là một bệnh viện tư nhân rất nổi tiếng, nghe nói thiết bị chữa bệnh còn cao cấp đầy đủ hơn gấp mấy lần bệnh viện nhân dân đệ nhất Giang Bắc, đương nhiên tiền viện phí cũng vô cùng đắt.
Mặc dù Giản Ánh Nhu còn hơi tức giận với thái độ nói chuyện hồi nãy của Tần Kính Thiên, nhưng không thể cứ giận dỗi với anh mãi được, cô tận mắt nhìn thấy anh vẫn ổn thì cô mới yên tâm được.
Sau khi nói chuyện xong với Hứa Phi Tuyết, Giản Ánh Nhu xin phép về nhà nấu cháo rau xanh, người mới sốt cao xong chắc là muốn ăn một số món thanh đạm.
Giản Ánh Nhu đi từ công ty về đến nhà nấu cháo, lại từ nhà đi tới bệnh viện Thịnh Thiên đã đến một giờ chiều.
Cửa ra vào của bệnh viện Thịnh Thiên được bảo vệ rất nghiêm ngặt, người bình thường không vào được, vậy nên Hứa Phi Tuyết đã đứng chờ ở ngoài cửa phòng an ninh trước.
Nhìn thấy Giản Ánh Nhu, cô ta bước tới cười nghênh đón: “Cô Tần, buổi sáng bởi vì lo lắng cho sức khỏe của tổng giám đốc Tần, tôi nói chuyện có chút không giữ chừng mực, xin cô đừng để ở trong lòng.”
“Không sao.” Giản Ánh Nhu cũng không để ý thái độ của Hứa Phi Tuyết đối với cô, cô để ý là khi Tần Kính Thiên bị bệnh, mình thân là vợ của anh nhưng không giúp được gì.
Cô và Tần Kính Thiên là vợ chồng nên quan hệ của hai người là thân thiết nhất, nhưng buổi sáng hôm nay lại làm cô cảm thấy thật ra mình và Tần Kính Thiên chẳng phải là gì cả.
Đi hơn mười phút mới tới được phòng bệnh của Tần Kính Thiên, Hứa Phi Tuyết nói: “Đây là phòng bệnh của tổng giám đốc Tần, tôi sẽ không đi vào.”
Giản Ánh Nhu gật đầu: “Làm phiền cô rồi.”
Phòng bệnh đang khép hờ, từ khe cửa Giản Ánh Nhu nhìn thấy hộp đồ ăn nhẹ đựng đầy các món tinh xảo, từng món được bày trên bàn cơm, mỗi động tác đều rất nhuần nguyễn, có thể thấy được là thường xuyên làm chuyện này.
Nhìn thấy đã có người chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy cho Tần Kính Thiên, Giản Ánh Nhu nhìn hộp giữ ấm mình đang xách trên tay, không tự chủ được giấu ra sau lưng, không muốn để cho Tần Việt nhìn thấy cô chuẩn bị đồ ăn cho anh mà keo kiệt như thế.
Giản Ánh Nhu đẩy cửa vào, người phụ nữ đứng tuổi lập tức quay lại nhìn cô, ánh mắt rơi xuống hộp cơm cô đang giữ trên tay, mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.
Phòng bệnh có một phòng khách mà một phòng xép, trong sảnh là khu vực nghỉ ngơi, được sắp xếp rất ấm áp, đồ điện đồ gia dụng đều đầy đủ.
Giản Ánh Nhu nhìn người phụ nữ cười xấu hổ: “Xin hỏi Tần Kính Thiên ở đây đúng không?”
Người phụ nữ nhìn Giản Ánh Nhu đánh giá một hồi, mới chỉ vào căn phòng bên trong: “Cậu chủ ở bên trong.” “Cảm ơn!” Giản Ánh Nhu lễ phép gật đầu cười với người phụ nữ, bỏ hộp cơm mình mang tới trên bàn trà, lúc này mới đi vào căn phòng thăm Tần Kính Thiên.
Bên trong là phòng bệnh, Tần Kính Thiên đang mặc đồ bệnh nhân màu trắng ngồi dựa vào giường bệnh, tay trái đang truyền thuốc, tay phải thì xem báo.
“Tần Kính Thiên.” Giản Ánh Nhu gọi anh, anh cũng không ngẩng đầu lên, giống như không nghe thấy giọng nói của cô.