Kể từ đó, Trường Thành không dám đụng đến cái máy tính nữa. Anh hiểu rằng tất cả đều nằm trong tay, trong tầm nhìn của một kẻ giấu mặt. Anh chỉ có thể chấp nhận chờ đợi, làm xong nhiệm vụ rồi anh sẽ phủi tay biến khỏi nơi này; anh sẽ không phải dùng rèm cửa để chùi giày, không phải ngửi những mùi khó chịu, lúc đi ngủ cũng không phải thò tay vào quần cộc tự nghịch ngợm theo thói quen nữa...
Từng ngày dần trôi qua. Cho đến ngày 26 tháng 12, lại là Chủ nhật. Cuối buổi chiều, Trường Thành không ra ngoài, anh ngồi trước bàn thao tác chăm chú quan sát tình hình căn phòng 109.
Bên ngoài gió rất mạnh, đập vào cửa sổ rung bần bật. Phòng 109 còn im ắng hơn mọi ngày.
Trời tối hẳn, vẫn không thấy ai vào ở. Anh rất thất vọng. Cũng có nghĩa là anh lại phải nán lại đây bảy ngày bảy đêm nữa! Nhưng, như thế này cũng có cái hay của nó: đến giờ anh vẫn chưa nghĩ ra diệu kế để đối phó với công an, cứ trốn ở thị trấn này lại là an toàn. Anh ngáp dài, định nằm nghỉ một lát thì bỗng nghe thấy tiếng "cạch", phòng 109 mở cửa. Anh chăm chú nhìn màn hình. Trước đây Tiểu Quân từng kể về Chu Xung, nhưng Trường Thành không biết anh chàng vào phòng 109 ở lại chính là Chu Xung.
Chu Xung có vẻ rất cảnh giác, vào rồi anh ta nhìn ngó khắp phòng, lại nhìn lên cái bộ cảm ứng báo cháy – ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào anh khiến anh phải né tránh cái ánh mắt ấy dù nó chỉ là gián tiếp.
Cũng may, anh ta đã nhìn ra chỗ khác. Sau đó cả hai đem máy ảnh ra chụp. Xem ra họ cũng đến để tìm đáp án ai chết trước chết sau.
Điều bất ngờ với Trường Thành là, khi hai người trò chuyện, họ nhắc đến tên Hồ Tiểu Quân, khiến anh giật mình!
Chàng trai nói với cô gái: "... Anh mong sao sẽ không có chuyện gì xảy ra, vì đang có em; nhưng anh cũng không mong như thế, vì nếu đêm nay vẫn yên ổn trôi qua thì chúng ta sẽ không tìm ra tung tích của Hồ Tiểu Quân..."
Trường Thành lập tức suy nghĩ: anh chàng này là ai? Và anh bỗng nghĩ ra: rất có thể anh ta là bạn trai cũ của Tiểu Quân. Tiểu Quân là cô gái rất hồn nhiên, gắn bó với Trường Thành, cô đã kể với anh về hai cuộc tình "một hư một thực" của cô ngày trước; cô kể về anh chàng kỵ sĩ Huyết Tinh Linh Thánh, về quê hương Nguyệt Thành của cô, về những ngày tháng cô và anh ta kết bạn đi chu du thế giới, kể về chuyện kỵ sĩ Huyết Tinh Linh Thánh đến chỗ mà anh và cô quen nhau buồn bã kêu lên: Bé Con Lẩm Cẩm em đang ở đâu? Bé Con Lẩm Cẩm em đang ở đâu? Bé Con Lẩm Cẩm em đang ở đâu? Tiểu Quân còn kể về Chu Xung, kể rằng cô ngày nào cũng đến phòng trà "Khai Hoa" nghe Chu Xung hát, kể về cuộc làm quen trên phố rất lãng mạn với Chu Xung, kể về một buổi tối hai người uống say... và cô kể cho Trường Thành biết chuyện "Bé Con Lẩm Cẩm" đã trao thân cho "Vong Nhân Trở Về" dẫn đến chuyện Tiểu Quân và Chu Xung chia tay...
Bấy giờ Trường Thành chỉ hơi nghĩ ngợi, rồi nói luôn: "Anh cảm ơn mẩu chuyện đó, nếu không, anh đâu có thể có em?"
Trường Thành và Tiểu Quân yêu nhau rồi, anh lờ mờ cảm nhận rằng Tiểu Quân vẫn yêu Chu Xung. Anh từng thử so sánh xem Tiểu Quân yêu anh hơn hay yêu Chu Xung hơn, nhưng anh không thể tìm được kết luận.
Nay Chu Xung đã đến thị trấn Đa Minh! Xem ra, Bắc Kinh đã sôi lên rồi.
Sau đó, khi Lục Lục nằm trên giường mở di động nghe ca nhạc thì Trường Thành khẳng định anh chàng kia đúng là Chu Xung, vì di động của Tiểu Quân cũng tải bài "Yêu hết mình" để nghe.
Nhưng, dù đối phương là ai thì Trường Thành vẫn phải ép một trong hai người bỏ mạng, có thế anh mới được đi khỏi đây. Ngay Tiểu Quân cũng bị anh giết nữa là bạn trai cũ của cô ấy! Có điều, hai người trong phòng 109 cứ nghe hát mãi, không chịu đi ngủ, Trường Thành càng lúc càng sốt ruột.
Nhưng rồi Lục Lục cũng ngủ say. Chu Xung nằm giường bên kia mở to mắt nhìn lên bộ cảm ứng báo cháy. Anh ta nhìn thẳng vào Trường Thành, anh cũng đang nhìn Chu Xung.
Gió bên ngoài càng lúc càng thổi manh. Đã đến giờ!
Đầu tiên anh ấn nút hạ căn phòng 109 tụt xuống tầng 18 trong lòng đất, rất nhanh. Sau đó anh ngắt cầu dao điện, cả căn phòng tối om. Lại ấn nút, bức tường ngăn xuất hiện, tách Chu Xung và Lục Lục ra.
Cứ để cô gái kia ngủ, anh phải đối phó với Chu Xung trước: "Xin chào!" Qua màn hình camera, Trường Thành nhìn rõ Chu Xung trong bóng tối từ từ ngồi dậy dỏng tai lắng nghe, tay anh sờ túi áo rút ra con dao găm.
"Chào anh!" Trường Thành lại nói. Anh mất tự chủ, người và giọng nói của anh đều run run. Chu Xung bất động.
"Tôi tin rằng anh đã ngửi thấy mùi chết chóc... Đúng thế, rất nhiều người đã chết ở phòng 109 này, người chết gần đây nhất là 14 ngày trước, cô gái ấy chết trên cái giường mà anh đang nằm. Cũng như các người, họ đến đây để tìm câu trả lời lẽ ra không nên tìm, vì thế một trong hai người phải chết. Đêm nay anh và bạn gái anh cũng thế, trong hai người phải chết một người. Nếu anh không để cô ta chết thì anh phải chết. Tôi nói rõ cả rồi chứ?" Chu Xung vẫn bất động, tiếp tục ngồi nghe.
"Tầng trên của tủ áo có thuốc mê và thuốc độc, anh cho cô ta uống thuốc mê trước, cô ta sẽ mất tri mất giác. Sau đó anh tiêm cho cô ta thuốc độc sẵn có trong bơm tiêm. Cô ta sẽ được đưa lên thiên đường. Cả quá trình này rất nhẹ nhàng...à, tôi quên chưa nói: lúc này anh và bạn gái đã bị tách ra, cô ấy không nghe thấy chúng ta nói chuyện." Chu Xung vẫn im lặng như pho tượng gỗ.
"Nếu anh không bắt cô ta chết thì anh không sống được đến khi trời sáng. Chúng tôi đưa ra 18 cách chết để anh chọn. Có muốn xem băng hình không? Muốn thì gật đầu. Tôi có thể nhìn thấy anh."
Chu Xung vẫn ngồi bất động, Trường Thành nghi hoặc, hay là anh ta sợ chết lặng rồi?
Lát sau Trường Thành tiếp tục nói: "Tôi nhắc lại: một trong hai người phải chết! Nếu anh không để cô ta chết thì chúng tôi bắt anh phải chết. Anh biết câu này chứ: vợ chồng chỉ như chim rừng, tai nạn ập đến ta cùng chia tay? Anh cứ cân nhắc, tôi phải đi, anh có yêu cầu gì không?"
Chu Xung mở miệng, anh dằn từng tiếng một: "Ta-sẽ-băm-chặt-mày!" Rồi anh dứ con dao lên. "Bằng cái này!"
Trường Thành đờ người ra. Anh chỉ còn hy vọng ở cô gái kia. Anh ngắt micro, chuyển sang đối thoại với cô gái. Không ngờ cô ta cũng cứng đầu y hệt! Cô ta tung ra mấy câu khiến Trường Thành suýt chết ngất. Một câu là: "Ngươi đã sát hại Hồ Tiểu Quân, đúng không?" Một câu nữa: "Ngươi là Trường Thành chứ gì?"
Họ đều từ Bắc Kinh đến. Trường Thành ẩn náu ở đây, có cảm giác như trốn trong một cơn ác mộng - ở trong ác mộng thực ra lại an toàn. Nhưng hai câu nói của cô gái kia đã chọc thủng tờ giấy mong manh ngăn cách giữa ác mộng và hiện thực. Cảnh tượng anh nhìn thấy lúc này là Chu Xung đứng bên cửa sổ cố sức lay chấn song sắt.
Trường Thành ấn nút, mở chấn song đó giúp Chu Xung.
Khi Chu Xung đã trèo cửa sổ chạy ra ngoài, Trường Thành bỗng có một ý nghĩ hiền hòa: mình có nên giúp họ không? Chu Xung liều lĩnh đến đây để cứu Tiểu Quân, anh ta không biết Tiểu Quân đã chết; lúc vào phòng, hai người đã nói: chắc là Tiểu Quân gặp chuyện bất trắc ở ngay khách sạn này, chứng tỏ họ đã biết khách sạn này rất nguy hiểm, nhưng họ cứ vào ở vì muốn tìm cách cứu Tiểu Quân.
Trường Thành nghĩ đến Tiểu Quân đã chết khốn khổ. Anh quyết định hỗ trợ họ chạy trốn. Nhưng sau đó sẽ thế nào? Anh sẽ làm hại một đôi trai gái khác vậy!
Sâu hút dưới kia vốn treo sẵn một thùng loa, Trường Thành bèn nói với Chu Xung: "Hãy trở về phòng, tôi sẽ cho các người cơ hội bỏ trốn."
Chu Xung ngẩng đầu lên nói: "Hồ Tiểu Quân ở đâu?" Trường Thành không trả lời.
Lúc này cô gái kia cũng đã chạy ra, Trường Thành đã mở cánh cửa chống trộm mà trước đó anh khóa. Khoảng mười phút sau họ đã đã trở lại phòng 109. Trường Thành nhấn nút kéo tất cả lên.
Khi Chu Xung và bạn gái đã đi khỏi, Trường Thành lại hối hận: có lẽ mình không nên thả họ đi. Họ đã tìm được đến đây thì sẽ nhanh chóng dẫn công an đến...
Một điều đáng kể là cô gái kia đã gọi cả tên Trường Thành ra!
Trường Thành cứ thế ngồi lì trong phòng 108 cho đến sáng. Khách sạn đã không an toàn nữa, anh phải đi khỏi đây, nhưng anh chưa hoàn thành nhiệm vụ, liệu có đi thoát không?
Phải thử xem sao. Anh cho chứng minh thư và tiền vào túi áo, không đeo túi, thong thả bước ra khỏi khách sạn, đi ra Ngõ Tối, rồi ra con đường nhỏ Dao Găm, để ý nhìn bốn phía.
Có một người từ phía trước đi đến, anh ta trạc ngoài 20 tuổi, mặc áo Jacket màu đồng, để ria, trên trán có vết sẹo. Chính là anh lái tắc-xi đã chở anh và Tiểu Quân đến Đa Minh này. Anh ta tủm tỉm hỏi: "Có cần đi xe không?"