Trường Thành ở lại thị trấn Đa Minh chờ một đôi trai gái đến.
Anh không ngờ đôi trai gái đó là Chu Xung và Lục Lục. Trường Thành đã phải chờ mất hai tuần. Trong những ngày này Trường Thành lần lượt xuất hiện hai tâm trạng.
Tuần đầu, anh bi thương đến tột độ, khóc lóc vô số lần. Anh cho Tiểu Quân uống thuốc mê, tiêm thuốc độc cho cô, anh chai sạn, anh là đồ vô tri nhưng không ngờ nỗi bi thương sau đó lại vô cùng sâu nặng. Anh đã hiểu ra mình yêu Tiểu Quân biết chừng nào! Nhưng tại sao anh không nhường cho cô cơ hội sống? Anh đã từng giả thiết: nếu lúc đó không phải Tiểu Quân mà là mẹ anh, anh sẽ lựa chọn như thế nào? Câu trả lời là anh sẽ lựa chọn mình chết. Anh nhận ra rằng, khi phải lựa chọn giữa sự sống và cái chết, thì chỉ có tình thân mới có thể khiến người ta tự nguyện từ bỏ sinh mệnh, chứ tình yêu thì không thể. Trừ phi hai người đã cùng nhau trải qua nhiều năm tháng, tình yêu dần chuyển hóa thành tình thân. Giữa anh và Tiểu Quân, tình yêu chiếm ưu thế, chỉ có một phần nhỏ biến thành tình thân. Và thế là anh lựa chọn mình sống. Anh khóc, vì cái tình yêu ấy và một chút tình thân.
Sang tuần thứ hai, Trường Thành bắt đầu nghĩ xem phải làm gì để thoát tội. Anh đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, cũng nghĩ đến nhiều cách đối phó, nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm. Kẻ giết người, nỗi sợ không thể yên lòng.
Theo lệnh của Khúc Thiêm Trúc, anh vẫn ở lại phòng 108. Điều kỳ lạ là anh đã trả phòng nhưng hai cô gái quầy lễ tân khi nhìn thấy anh vẫn tỏ thái độ kính trọng, như anh vẫn đang là khách của khách sạn.
Tuần thứ nhất anh chìm đắm trong nỗi nhớ mãnh liệt và nỗi đau vô hạn, anh sống vật vờ như trong cơn mơ. Đêm đầu tiên anh bỗng thức dậy lúc 2 giờ sáng, đó là giờ anh đã sát hại Tiểu Quân. Anh bật đèn sáng, nằm lên giường run sợ, thậm chí mong sao trên đó có tiếng động, chứng tỏ có thể Tiểu Quân của anh sống lại. Nhưng mỗi đêm dài đằng đẵng trên đó vẫn hoàn toàn im ắng. Anh ngồi dậy, ra khỏi phòng 108, rón rén đi lên gác, đi đến cửa phòng 209 ghé tai vào cửa lắng nghe. Vẫn không thấy gì. Anh đẩy cửa, cửa khóa. Anh rất mong chờ cửa mở để anh thấy Tiểu Quân một lát...
Kể từ hôm đó, đêm nào anh cũng tỉnh giấc vào lúc 1 giờ sáng, bật đèn, rồi nằm nhìn lên trần nhà. Tầng trên vẫn im ắng. rồi anh đi lên tầng trên như một kẻ mộng du, đến cửa phòng 209 nghe ngóng, đẩy cửa, sau đó trở xuống.
Ngày 19 tháng 12, Chủ nhật.
Lúc hoàng hôn, Trường Thành ra ngoài ăn cơm. Lúc trở về khách sạn, anh nhìn thấy một người vóc người cao lớn, râu rậm kín mặt, khoác ba lô du lịch cỡ đại, thoáng trông biết ngay là tín đồ du lịch bốn phương. Anh ta đi trước, Trường Thành theo sau rồi cùng bước vào khách sạn.
Vị khách bước đến quầy lễ tân hỏi: "Phòng nghiêm chỉnh, giá bao nhiêu một đêm?"
Cô cao hơn mỉm cười đáp: "Xin lỗi, chúng tôi đã hết phòng."
Vị khách hơi luống cuống: "Gay rồi. Tôi biết ngủ đâu bây giờ?"
Cô ta nói: "Anh có thể quay về Đồng Hoảng, ở đó có nhiều khách sạn và nhà nghỉ."
Vị khách thất vọng và thở dài: "Cảm ơn..." rồi đi ra.
Trường Thành cúi đầu đi vào, qua quầy lễ tân rồi về phòng 108, đóng cửa lại. Anh biết cả khách sạn chỉ có một phòng 109 dành cho khách trọ, cô nhân viên nói "đã hết phòng" chứng tỏ phòng 109 đã có người vào ở. Nhưng khi anh bật camera lên xem thì thấy phòng vắng tanh, không có ai. Anh bỗng hiểu ra phòng này chỉ dành cho một đôi nam nữ, anh chàng đeo ba lô kia chỉ có một mình.
Trong tuần thứ hai, tâm trạng Trường Thành đã ổn định nhiều.
Đêm nay, anh ngồi trong phòng 108, bật máy tính, rồi chờ màn hình camera quay ban đêm. Toàn cảnh phòng 109 hiện ra trên màn hình. Lúc này trong bóng tối nhưng vẫn nhìn rõ giường, dép lê, tivi, tủ áo... là hình ảnh đen trắng. Các vật dụng kia đang lặng lẽ chờ đợi, chúng không biết có một đôi mắt đang giám sát chúng. Giường, dép lê, tivi, tủ áo đều không động đậy, không tự di chuyển, không tự bật lên. Quá yên tĩnh. Trường Thành chăm chú nhìn chiếc giường Tiểu Quân nằm trước khi chết. Sau khi trả phòng, nhân viên đã thu dọn, trải lại chăn đệm trắng tinh, phẳng phiu vuông vức. Anh nhìn chằm chằm vào cái giường, như rất mong sẽ xuất hiện điều gì đó. Nhưng không hề, cái giường vẫn trống trơn.
Trường Thành bỗng nảy ra một ý: tại sao mình không lục soát chiếc máy tính này? Chắc chắn nó đang chứa rất nhiều rất nhiều bí mật. Có lẽ sẽ tìm được đoạn video quay cảnh anh sát hại Tiểu Quân, anh muốn xem lại. Cũng có thể tìm thấy đoạn băng anh và cô lúc bắt đầu vào thuê phòng, anh muốn nhìn nụ cười của Tiểu Quân. Cũng có thể thấy đoạn băng quay cảnh đôi nam nữ trước đó vào ở, cô gái sát hại bạn trai – đều là bất đắc dĩ, đều là nồi da nấu thịt, đều dùng những thủ đoạn như nhau. Anh rất muốn xem nét mặt của cô gái đó trước và sau khi sát hại bạn trai. Có lẽ nhìn thấy chỉ những thảm cảnh giết chóc, anh muốn biết những người đến đây làm việc gì, tốt nghiệp trường nào. Và biết đâu có thể tìm ra kẻ chủ mưu giấu mặt gây ra mọi chuyện, anh rất muốn biết mặt hắn trông như thế nào, má trái hắn có nốt ruồi không[1].
[1] Sách tướng số cho rằng người có nốt ruồi ở má trái là người độc ác.
Anh tắt camera, bắt đầu lục soát máy tính. Anh rất căng thẳng, tay run run, thỉnh thoảnh lại nhìn lên trần nhà – trên đó cũng lắp bộ cảm ứng, liệu có ai cài camera giám sát phòng này không?
Anh lần lượt mở các tệp tin trong máy tính, thấy máy rất sạch sẽ, chỉ cài các trình ứng dụng chứ không có gì khác. Anh mở thùng rác, thấy các video từng bị xóa. Rất hồi hộp, anh mở lại ra xem...video đang phục hồi. Tim anh đập mạnh. Nó đây rồi! Anh nhìn thấy một thứ kỳ quái, trông giống đứa trẻ sơ sinh, tứ chi mập mạp bò trên mặt đất, hoặc nói là bốn tay chống xuống đất, mình trơn không lông, trông rất non, hồng hồng, trong trong, phía sau có cái đuôi trơn, thon thon rất dài không ngừng ve vẩy. Nó đang nhìn vào Trường Thành, mắt lấm lét như mắt tên trộm cắp, rồi nó nói giọng rất thanh: "Anh Cát, đang tìm gì thế?"
Trường Thành kinh ngạc, vội nhấp chuột liền mấy nhát tắt luôn file này. Anh đờ đẫn ngồi trước màn hình. Cái ánh mắt lạc loài sắc nhọn như mũi dùi ấy hãm sâu trong óc anh, có lẽ đến chết cũng không thể quên.