“Chủ tịch Diêm.” một người đàn ông mặc đồ vest đi đến, thấy Trầm Tuần ngồi ở chỗ kia, lễ phép gật đầu, lập tức hồi báo tình hình với Diêm Hàm, thái độ kính cẩn lễ phép, “Phòng bệnh đã kiểm tra xong, cũng chuyển sang phòng bệnh cao cấp hơn, tôi đã đi xem qua, điều kiện tuy chưa được tính là tốt nhất, nhưng dù sao cũng rất thoải mái và tĩnh lặng.”
Diêm Hàm khẽ nhíu mày, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Tôi biết rồi.”
“Tôi đã gặp bác sĩ hỏi thăm tình hình rồi.” Người đàn ông đó lại nói, “Chủ tịch Diêm cũng có thể đến phòng bệnh chờ.”
“Không cần, tôi ở chỗ này cũng được.”
Người đàn ông này có lẽ là tổng thư ký của Diêm Hàm, đương nhiên sẽ không làm trái với ý tứ của Diêm Hàm, kính cẩn lui ra.
Ngay lúc này, bác sĩ khám và chữa bệnh cho Lạc Thập Giai cũng đi ra, Trầm Tuần dường như nhảy bật hỏi ghế, bước vội về phía bác sĩ.
“Cô ấy sao rồi?” Hai người đàn ông cùng thốt ra một lượt, giờ khắc này cũng không có ý đấu đá gì với nhau. Mặc kệ quan hệ của bọn họ làm sao, điều quan tâm nhất lúc này đều giống nhau.
“Bị hoảng sợ, hơn nữa do quá mệt mỏi.” Ông bác sĩ này nói tiếng phổ thông không chuẩn, đưa mắt nhìn Trầm Tuần và Diêm Hàm một lượt, hồi lâu sau mới nói tiếp, “Chẳng phải sẽ chuyển sang phòng dịch vụ hạng nhất sao? Giờ chúng tôi sẽ chuyển.”
Bác sĩ đi rồi, Trầm Tuần đứng im tại chỗ, chẳng nhúc nhích. Nói thật, tuy rằng ghét hận Diêm Hàm, nhưng chính hành vi cẩn thận tỉ mỉ của ông ta làm cho Trầm Tuần mặc cảm. Lạc Thập Giai ngất đi, Trầm Tuần hoang mang lo sợ, chỉ biết canh chừng ở bên ngoài phòng, còn khi Diêm Hàm biết được tin tức, lập tức bắt tay chuẩn bị tất cả mọi thứ, làm mọi cách để đem đến cảm giác thoải mái nhất cho Lạc Thập Giai. Chính phản ứng khác nhau giữa hai người làm cho tâm tình Trầm Tuần rất phức tạp, cũng rất mâu thuẫn.
Tất cả những lời của Diêm Hàm đều đúng và chuẩn. Ông ta có thể đem đến cho Lạc Thập Giai cuộc sống tốt hơn, điểm này Trầm Tuần không có cách nào phản bác, anh phải buông tay, nhưng anh không thể làm được điều đó.
“Cảm ơn.” Đây là lời duy nhất Trầm Tuần có thể nói với Diêm Hàm vào thời khắc này.
Trầm Tuần nói lời cảm ơn, Diêm Hàm đương nhiên sẽ không tiếp nhận, ông ta lạnh lùng liếc nhìn anh, “Không cần, cậu chẳng có tư cách đó.”
…
Lạc Thập Giai chuyển tới phòng dịch vụ hạng nhất, Trầm Tuần luôn đi theo y tá đẩy giường bệnh. Vừa bước vào cửa thang máy, đúng lúc Hàn Đông từ trong thang máy đi ra.
Anh ta cũng đưa tay đẩy phụ, ba người đàn ông cùng một cô y tá đẩy giường bệnh, làm cho thang máy càng thêm chật chội và ngột ngạt. Hàn Đông nhìn thoáng qua Diêm Hàm, vẻ mặt đầu nghi hoặc, lại liếc sang nhìn Trầm Tuần, Trầm Tuần vẫn nhíu chặt mày.
Lạc Thập Giai còn mê man, Diêm Hàm đẩy cô vào phòng bệnh, Trầm Tuần bị Hàn Đông ngăn lại.
Anh ta hất cằm về phía phòng bệnh, thấp giọng hỏi: “Lão ta là ai?”
Trầm Tuần nhấp mím môi, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt lo lắng sầu muộn vẫn không thuyên giảm. Anh trầm mặc một hồi, chỉ nói: “Chú của Thập Giai.”
Hàn Đông nghe Trầm Tuần nói như vậy, mới thở dài một hơi: “Làm tôi sợ gần chết, cứ tưởng rằng lão ta yêu luật sư Lạc đấy. Nhìn cách cư xử của lão ta lo lắng đến mức đầu muốn bốc khói kìa.”
“Ừ.” Trầm Tuần suy nghĩ một chút nói: “Ông ấy là người nuôi Thập Giai, cho nên khá thân thiết.”
Nói xong chuyện Lạc Thập Giai. Lúc này Hàn Đông mới quay lại vấn đề chính, “Kế toán Lý không sao, không đánh trúng chỗ hiểm. Chỉ bị tụ huyết, có thể trị được.” Anh ta nói một hồi, lại không nhịn được đổ mồi hôi lạnh, “Rốt cuộc hai người đã gặp chuyện gì? Cớ sao lại đánh nhau đến mức như vậy? Trường An còn ở đằng kia canh chừng, cô ấy bảo tôi đến đây báo tình huống cho cậu biết.”
Tất cả mọi chuyện cứ thi nhau đổ ầm xuống. Trầm Tuần chỉ cảm thấy vô lực, khẽ nghiêng người dựa lưng vào tường, mệt mỏi nói cảm ơn với Hàn Đông, “Cũng may còn có hai người giúp một tay, cảm ơn.”
Hàn Đông vẫn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, bèn lập lại câu hỏi vừa rồi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Trầm Tuần nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy con đường trước mắt quá u tối. Hồi lâu sau, anh mới khó nhọc nâng mí mắt, có rất nhiều chuyện cứ nén chặt trong ngực, không cách nào phát ra, chịu áp lực quá nhiều, cuối cùng chỉ hóa thành một hơi thở dài.
“Báo cảnh sát đi.”
“Cái gì?” Hàn Đông bất ngờ trước câu nói của Trầm Tuần, “Luật sư Lạc nhắn tin bảo tôi báo cảnh sát đến cứu hai người, nhưng tôi thấy, người ta còn bị thương nặng hơn hai người, nếu báo cảnh sát thì bắt ai đây?”
Trầm Tuần nắm chặt tay, ah thực sự nói không nên lời, nhưng anh không thể không nói, “Trường Trì…” Chỉ cần nhắc đến cái tên Trường Trì, thanh âm của Trầm Tuần đã nghẹn ngào, “Có lẽ Trường Trì đã chết?”
“Cái gì? !” Hàn Đông mở to mắt không thể tin được nhìn anh, “Cậu vừa nói gì?… Cái thằng chó… con mẹ nó….”
“Tôi cũng không dám khẳng định.” Trầm Tuần dừng một chút: “Nhưng tám phần mười là chính xác rồi.”
“Cái đệt, con mẹ nó, sao không nói sớm hả? Lại còn để cho bác sĩ cứu nó! Đệt móa nó…” Hàn Đông càng nói càng chửi thề, viền mắt cũng đỏ, thanh âm cũng không nhịn được nghẹn ngào: “… Trầm Tuần, cậu đang làm khó tôi hả? Cậu nói đi, tôi phải nói chuyện này với Trường An như thế nào ? Trường An… cô ấy đã rất khổ rồi….”
“Trước mắt đừng nói gì cả… cứ chờ cảnh sát điều tra.” Trầm Tuần thực sự không thể chấp nhận kết quả quá xấu này, hai người họ là bạn học bao nhiêu năm, vừa là bạn, vừa là anh em, từ lâu đã thân thiết chẳng khác nào người một nhà. Chưa đến phút cuối, Trầm Tuần cũng không muốn tin vào điều xấu ấy.
“Có lẽ là ta đã đoán sai. tôi hy vọng mình đã đoán sai.”
…
****
Lạc Thập Giai ngủ mê man hơn ba tiếng đồng hồ mới tỉnh lại, hình như sau một hồi bệnh nặng, người cũng chẳng còn sức lực nào.
Khi ý thức được dần được phục hồi, phản ứng đầu tiên của Lạc Thập Giai là nhìn tay của mình.
Những ngón tay của thon dài trắng tinh, lòng bàn tay trắng noãn, vân tay rõ ràng, Lạc Thập Giai hơi hoảng hốt, cảm giác mình vừa trải qua một giấc mộng.
Lạc Thập Giai mở mắt ra nhìn thoáng qua khung cảnh xung quanh, cửa sổ thủy tinh rộng lớn, sáng rực, rèm cửa sổ màu lam được cuộn lại vén ở góc tường, đây là một gian phòng bệnh trong bệnh viện, một chiếc tủ áo đơn, chiếc bàn để đồ và tolet riêng. Trong góc phòng bệnh còn có một chậu cây, và hiện đang mở máy sưởi, cho nên nhiệt độ trong phòng rất ấm. Chỗ này, còn tốt hơn cả căn phòng trong khách sạn và nhà nghỉ mà Lạc Thập Giai ở suốt đoạn đường đến đây, cô cảm giác mình còn mơ hồ chưa tỉnh táo hẳn.
Cô chuyển đôi mắt to tròn nhìn một vòng, liền thấy Trầm Tuần vẻ mặt tiều tụy, trên đầu vai có quấn băng trắng.
“Anh có sao không?” Cô lo lắng muốn ngồi dậy, lại bị Trầm Tuần đưa tay ngăn lại.
“Anh không sao.”
Thanh âm của Trầm Tuần hơi khàn, nhìn anh có vẻ mệt mỏi, Lạc Thập Giai chỉ cảm thấy lòng buồn bã, “Kế toán Lý, có phải….”
“Nó không có việc gì, đã được cứu sống, không bị gì nghiêm trọng.”
Nghe anh nói như vậy, nỗi lo lắng trong lòng của Lạc Thập Giai cũng buông xuống.
“Em đang ở trong bệnh viện?” Lạc Thập Giai hỏi.
“Ừ.”
Lạc Thập Giai cẩn thận quan sát xung quanh một lúc, sau đó nhỏ giọng nói với Trầm Tuần: “Không ngờ bệnh viện ở vùng thôn quê thế này mà bố trí cũng khá tốt. Ở thành phố Thẩm Quyến, người đến khám bệnh, người nhập viện đều đông như trẩy hội, giường bệnh đều chật cứng.”
Trầm Tuần không tiếng lời câu nói của Lạc Thập Giai, chỉ cúi người xuống lấy bình nước nóng, cẩn thận hỏi: “Uống nước không?”
“Em…” Lạc Thập Giai còn chưa nói xong, thì thấy có người đẩy cửa phòng bệnh, bước đi thong thả vào trong.
Khi ông ta bước vào phòng bệnh, Trầm Tuần vẫn không liếc mắt nhìn, cũng không yêu cầu ông ta ra ngoài.
Sắc mặt của Lạc Thập Giai thay đổi trong nháy mắt.
“Đây là phòng dịch vụ hạng nhất, cho nên chỉ có một giường.” Trầm Tuần cất tiếng khàn khàn giải thích. Giờ khắc này, anh hoàn toàn không còn khí phách như ngày xưa, hèn nhát chẳng khác nào con chó vừa bị đánh bại, đầu cúi gầm xuống.
Anh cúi đầu rót một ly nước, vẫn chưa đưa tới trên tay Lạc Thập Giai, đã bị Lạc Thập Giai hất mạnh ra.
Hiện tại Lạc Thập Giai yếu ớt, vốn dĩ không có sức lực gì, gắng sức phản kháng, chính là muốn bộc lộ cơn tức giận khó diễn tả lúc này của cô.
Ly nước nóng kia một nửa tạt lên tay của Trầm Tuần, một nửa văng xuống đất. May là da Trầm Tuần dầy, nước nỏng chỉ làm ửng đỏ da tay của anh.
Lạc Thập Giai mở to đôi mắt đầy căm thù trừng Diêm Hàm và Trầm Tuần, không nói hai lời trực tiếp xốc chăn.
“Tôi sẽ xuất viện, tôi chẳng có bệnh gì cả.”
Lạc Thập Giai chân trần xuống giường, tìm giày của cô, tìm mãi mới thấy giày, ngay cả tất cũng chẳng thèm mang, cứ thể bước ra. Cô không để ý đến Trầm Tuần, lao thẳng ra ngoài chẳng khác nào mũi tên vừa bắn ra khỏi cung.
Diêm Hàm vừa đứng ở cửa phòng bệnh, chặn lối đi của Lạc Thập Giai, “Nghỉ ngơi thêm một đêm nữa, khỏe lại rồi hãy xuất viện.”
Lạc Thập Giai cũng không có liếc mắt nhìn Diêm Hàm, trên mặt từ đầu đến cuối đều toát ra vẻ chán ghét đến tận xương tủy, Cô không quay đầu lại, chỉ nói trống không với Trầm Tuần: “Anh có thể không đi, dù anh không đi, em cũng đi.”
“Trầm Tuần, con mẹ nó, anh có còn là đàn ông không?” Lần đầu tiên, Lạc Thập Giai không thể nhịn được nữa, buông lời thô tục ra chửi Trầm Tuần, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đấm anh một cái.
“Thập Giai.” Diêm Hàm đưa tay muốn nắm cánh tay của Lạc Thập Giai, Lạc Thập Giai phòng bị như phòng địch, lui ra sau một bước, cô dùng hết sức gào thét với Diêm Hàm, “Đừng đụng vào tôi.”
Lạc Thập Giai cảm thấy quá khó để chịu đựng được nữa.
Cô không cách nào chấp nhận được cảm giác vô lực khi bị phản bội trong giây phút này.
Trầm Tuần làm sao vậy? Sao anh có thể thỏa hiệp với Diêm Hàm? Lẽ nào anh đã quên Diêm Hàm đã làm gì với cô rồi sao?
Phòng bệnh dịch vụ hạng nhất? Hóa ra vì căn phòng này? Lạc Thập Giai là người tham được điều trị trong căn phòng bệnh dịch vụ hạng nhất thế này sao? Ở trong mắt anh, Lạc Thập Giai chính là người phụ nữ như vậy sao?
Nhìn thấy Lạc Thập Giai đau khổ sắp không chịu đựng được nữa, cuối cùng Trầm Tuần cũng đứng lên bước lại.
Anh cầm chăn trên giường bệnh khoác lên người Lạc Thập Giai, quấn chặt lấy cô, không nói một lời, kéo tay của Lạc Thập Giai.
“Đi!” Trong giọng nói còn toát ra sự cương quyết và cứng rắn.
Trầm Tuần nắm tay của Lạc Thập Giai kéo ra ngoài.
Hai người rời đi phòng bệnh, Diêm Hàm không nói gì, cũng không có ngăn cản. Ông không ngăn được Lạc Thập Giai, ép Lạc Thập Giai ở lại, kết quả cuối cùng cũng giống như ngọc nát đá tan.
Lạc Thập Giai đã không còn là cô bé mấy tuổi mười mấy tuổi kia nữa, cô sẽ không nghe lời, đồng thời càng né tránh ông hơn. Đây cũng là nan đề khiến Diêm Hàm cảm thấy khó giải quyết nhất. Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Diêm Hàm nắm chặt bàn tay, chẳng rõ đang nghĩ gì.
Lạc Thập Giai bị Trầm Tuần kéo mạnh, tuy rằng đi cùng anh, thế nhưng trong lòng lại rất bất mãn với anh, cũng rất tức giận. Thế nào cũng không chịu để cho anh kéo cô, suốt đoạn đường đều cố giằng ra.
Trầm Tuần sức cường lực đại, nắm chặt lấy cổ tay của Lạc Thập Giai, làm cho cổ tay cô ửng đỏ. Suốt đoạn đường này, Trầm Tuần chưa từng cư xử thô bạo như vậy với cô, điều này làm cho Lạc Thập Giai càng thêm tức giận.
“Buông! Đừng đụng vào em!” Lạc Thập Giai giãy mãi không thoát được tay của Trầm Tuần, há miệng cắn.
Trầm Tuần không quay đầu lại, mày cũng chẳng nhíu. Anh cứ cậy mạnh kéo cô ra bên ngoài, Lạc Thập Giai dẫu sao cũng là phái nữ, sức yếu, làm sao chống lại được sức của anh.
Thang máy vẫn đứng im ở lầu năm. Trầm Tuần nắm Lạc Thập Giai, không cho cô chạy, vẻ mặt dần mất đi kiên nhẫn. Lạc Thập Giai dùng cả tay lẫn chân, hầu như muốn đánh Trầm Tuần. Hiện tại, bụng cô chứa đầy lửa giận, hận không thể lôi hết ra ngoài, thiêu đốt cả hai thành tro mới hả dạ. Hành động này của hai người thu hút nhiều ánh mắt hiếu kỳ của y tá và bệnh nhân, Trầm Tuần cảm nhận được ánh mắt của mọi người, mất nhẫn nại, không hề chờ thang máy nữa, kéo Lạc Thập Giai vào trong thang bộ.
Hai người chạy từ lầu bảy xuống tới lầu năm. Cơ hồ là vừa đi vừa đánh, Lạc Thập Giai không phải dạng người ưa bạo lực, cô từ nhỏ đến lớn đều rất trầm tính, chẳng phải bị ép buộc, cô cũng chẳng làm ra những hành vi xấu hổ như vậy.
Cô đánh bồm bộp lên lưng của Trầm Tuần. Trầm Tuần bị đánh đau, tay luôn nắm chặt lấy tay của Lạc Thập Giai cuối cùng cũng buông ra.
Máu, thấm ra khỏi tấm băng gạt đã được quấn kỹ lưỡng, màu đỏ tươi hiện rõ lên. Chẳng khác nào màu máu tanh thường chiếu trên phim anh, cũng ngập đầy trong mắt của Lạc Thập Giai. Lạc Thập Giai giống như một người bị rút hết khí lực, trong nháy mắt chẳng còn hơi sức nào nữa, Cô hầu như ý thức được tay mình vừa đánh phải vết thương của Trầm Tuần.
Trầm Tuần đứng ở bậc thấp hơn Lạc Thập Giai, anh nhịn đau, kéo tay của Lạc Thập Giai, kéo cô lại gần, đưa tay ôm cô vào lòng.
Lạc Thập Giai đứng ở bậc ca, lần này chẳng phải cô ngã vào trong lòng Trầm Tuần, mà là đầu Trầm Tuần tựa ở trong ngực của cô, anh dùng sức của cánh tay còn lại ôm thật chặt ngang lưng Lạc Thập Giai.
Anh vùi mặt sâu vào đấy, Lạc Thập Giai nhìn không thấy vẻ mặt của anh lúc này, chỉ có cảm giác được anh đang run rẩy.
Lạc Thập Giai chưa thấy qua Trầm Tuần như vậy, ở trong lòng cô, Trầm Tuần chính là một anh hùng, cho dù nghèo túng cũng phải tỏ ra đỉnh thiên lập địa. Thế nhưng giờ này khắc này, anh lại toát ra vẻ yếu đuối, làm cho trái tim của Lạc Thập Giai như vỡ vụn.
Cô nhịn không được đưa tay, vòng ra sau vai Trầm Tuần, cằm của cô đặt trên đỉnh đầu của anh, hai người cứ ôm nhau trong tư thế quái dị như vậy, không ai nhúc nhích.
“Xin lỗi.”
Tiếng anh vọng ra từ trong ngực của Lạc Thập Giai, giọng nói khàn đặc và đầy đè nén.
Rốt cục, mọi tức giận, oán hận chất đầy trong bụng cô cũng bị thổi tan.
Viền mắt Lạc Thập Giai ửng đỏ, cảm giác vô lực bất lực không có tương lai này làm cho Lạc Thập Giai càng ngày càng không có tự tin.. Cô không biết phải làm sao đối mặt với người đàn ông này.
Anh có yêu cô không? phải là yêu không?
Cô yêu anh sao? có cần phải hỏi không?
“… Trầm Tuần, rốt cuộc anh muốn em phải làm sao?”