Lạc Thập Giai biết lúc này xuống xe chỉ làm Trầm Tuần phân tâm. Cô vùi đầu xuống sát ghế tài, không nhúc nhích, cố giấu mình vào chỗ khuất, toát mồ hôi hột lén nhìn chuyện đang xảy ra phía bên ngoài.
Lúc đó bọn họ vội chạy vào trong trấn, khi gần đến nơi thì Trầm Tuần lại đổi ý quay ngược ra đây, chuyện xảy ra ước chừng chỉ mới hơn 1 tiếng đồng hồ. Mới vừa rồi lúc chạy xe vào, có nhìn thấy một chiếc xe công nông đậu ngoài cửa, Lạc Thập Giai cũng không mấy để ý. Dù sao dạng xe công nông này rất phổ biến ở vùng nông thôn. Hiện giờ ngẫm nghĩ lại, có lẽ do kế toán Lý lái đến, do hai người họ quá khinh suất không chú ý.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Thập Giai chính là phải báo cảnh sát, cô không dám gọi điện thoại, sợ tạo tiếng động sẽ gây sự chú ý, chỉ có thể gửi tin nhắn cho Trường An và Hàn Đông. Hai người họ linh động hơn, nhất định sẽ huy động người đến hỗ trợ, nhưng ở chốn thâm sơn cùng cốc này, không biết nếu như bọn họ báo cho cảnh sát thì phải mất bao lâu mới đến được, cô lẵng lặng trốn ở trong xe một hồi lâu, chỉ tìm được một chiếc cờ lê bị Trầm Tuần vứt bừa dưới sàn. Chiếc cờ lê trông rất nhỏ, cầm lên chẳng còn thừa ra tý nào.
***
Kế toán Lý đứng ở góc khuất, Trầm Tuần đứng ở ngoài sáng. Trầm Tuần không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lạc Thập Giai ở trong xe, cố không thu hút sự chú ý của kế toán Lý về phía mình. Trầm Tuần cũng thầm cầu nguyện Lạc Thập Giai sẽ không gặp phải điều gì bất trắc.
“Ông chủ Trầm, tôi đã đợi cậu lâu lắm rồi, phải chăng cậu cũng nên trả lại thứ đó cho tôi?”
Trầm Tuần lui về phía sau hai bước, không tỏ vẻ tức giận gì, chỉ cố tỏ ra muốn thương lượng, “Cậu cần chứng minh nhân dân làm gì?” Dứt lời, anh lại hỏi, “Cậu nói cho tôi biết, hiện Trường Trì đang Trì ở đâu?”
Lý kế toán cong môi cười đểu, “Khỏi nói những lời vô nghĩa đó, tôi không biết.”
“Cậu đã làm gì Trường Trì?”
“Cậu mau trả nó lại cho tôi, bằng không thì chớ trách.” Kế toán Lý đột nhiên vọt ra từ trong bóng tối, chớp nhoáng như một làn gió. Khi anh ta tiến lại gần, Trầm Tuần mới phát hiện, trên tay anh ta cầm theo một cái búa.
“Vút” một tiếng, búa vung xuống, tiếng xé gió xẹt qua tai làm Trầm Tuần giật thót. Anh né sang một bên theo bản năng, rồi lại né sang bên kia. Trầm Tuần mới vừa tránh thoát được một búa. Kế toán Lý liền vung tiếp búa thứ hai. Trầm Tuần một mực tránh né, hầu như không có sức đánh trả.
Hồi trước đây, Trường Trì từng nói với Trầm Tuần rằng có rất nhiều người đã mất mạng trong các cuộc xung đột ẩu đả, tỉ lệ tử vong của những người biết võ tương đối cao hơn người không biết. Bởi vì những người biết võ luôn tự kiêu, coi thường địch thủ của mình, cũng không để ý đến vũ khí trong tay kẻ địch. Bọn họ quá tự tin vào năng lực của bản thân, cho nên dễ đẩy chính mình vào trong nguy hiểm.
Trầm Tuần từ nhỏ đến lớn, chưa từng để mình rơi vào tình trạng yếu thế khi đánh nhau, kế toán Lý mặc dù chỉ là thằng thôn dân, nhưng thấp hơn Trầm Tuần nửa cái đầu, Trầm Tuần vừa tỏ ra hơi khinh địch, phản ứng đầu tiên của anh chính là giật cái búa dễ gây trọng thương kia. Anh tiến sát lại, kế toán Lý vừa vung một búa sang, vừa vặn đánh trúng vai Trầm Tuần.
Đau nhức làm anh lảo đảo, ngã người sang hẳn một bên. Ngay sau đó kế toán Lý chỉnh lại đầu búa, chuyển phần đầu cùi, quay sang nhắm thẳng vào đầu của Trầm Tuần, Trầm Tuần cảm thấy một cơn đau buốt nhói lên, trước mắt tối sầm, người choáng váng ngã xuống.
Kế toán Lý vì tiền tài chứ không muốn giết người. Anh ta tùy tiện nhét búa vào trong túi quần mình, chẳng thèm để ý xem bên trên có dính máu hay không. Ngồi xuống, bắt đầu lục lọi trên người Trầm Tuần, moi móc tất cả các túi của Trầm Tuần, lôi hết mọi thứ ra ngoài, nào là tiền, chìa khóa, chứng minh nhân dân… mọi thứ đều bị vứt bừa ra đất.
“Mày cất cái chứng minh nhân dân đó ở đâu?” Kế toán Lý dữ tợn nói.
Trên đầu Trầm Tuần máu chảy ròng ròng, máu càng chảy càng nhiều, sức cũng yếu dần đi, nhưng đầu óc anh lại minh mẫn hơn, cố gắng giật lấy cái búa đó ra.
Kế toán Lý thấy có hỏi cũng chẳng moi được tin gì, đưa chân đá Trầm Tuần văng ra, lao mình ra xe của Trầm Tuần, chắc định lên xe lục lọi. Trầm Tuần vừa nhìn thấy hướng chạy của gã, người như được đánh thức. Đột nhiên anh chống người đứng bật dậy, nhảy bổ lên trên người kế toán Lý, kéo gã lại, ném văng ra xa.
Bây giờ anh chẳng còn sức lực nào để đánh nhau với kế toán Lý, chỉ có thể dùng sức nặng của cơ thể để chế kìm kẹp gã. Anh dùng hết khí lực quay sang xe, hô to, “Chìa khóa vẫn chưa nhổ ra, mau chạy đi.”
…
Lạc Thập Giai biết Trầm Tuần đang nói với cô, cô ngẩn đầu lên nhìn, thấu dưới tay lái vẫn còn treo lủng lẳng xâu chìa khóa. Chỉ cần cô trèo qua ghế tài, là cô có thể lái xe bỏ chạy.
Lúc này, nếu cô bước xuống sẽ trở thành gánh nặng cho Trầm Tuần.
Nhưng cô vẫn không thể thuyết phục bản thân hãy rời đi. Cô trốn ở trong xe, im lặng không phát ra bất cứ tiếng động nào, thế nhưng trước mắt cô đã mờ nhòe đi. Kế toán Lý quay sang đánh Trầm Tuần hai phát. Cô đều nhìn thấy rõ ràng. Cô cắn mạnh môi, cố nhắc bản thân phải bình tĩnh, cố gắng để đầu óc mình được minh mẫn, tùy cơ ứng biếm, mà cơ hội này, cô không biết phải chờ đợi trong bao lâu.
Trầm Tuần bị thương, mỗi vết thương đều làm cô đau nhói trái tim cô.
Cô không biết cái gì là dũng khí, cái gì là ngu xuẩn.
Cô chỉ biết là, nếu như Trầm Tuần chết, cô sống cũng không có ý nghĩa gì nữa. Nếu như nhất định phải chết, cô nhất định phải cùng chết với Trầm Tuần.
Trong khoảnh khắc cô bước chân xuống xe, bên tai dường như chẳng nghe thấy gì, chỉ cảm thấy cơn gió rét buốt thổi bay tóc của cô, xẹt quá má làm cô thấy ngưa ngứa.
Trong đầu thoáng hiện ra những chuyện đau khổ, những chuyện ngọt ngào, những chuyện xấu và cả những chuyện tốt đẹp mà cô đã trải qua suốt bao năm qua…
Trầm Tuần và kế toán Lý đang quần nhau trước mắt cô, kế toán Lý trợn mắt nhìn Trầm Tuần đã mềm oạch chẳng còn chút sức lực nào, định đi lấy chiếc búa vừa bị Trầm Tuần ném ra xa.
Lúc Lạc Thập Giai đi tới, Trầm Tuần trợn mắt nhìn cô, anh tức giận hét vào mặt cô, vừa mắng vừa nguyền rủa, “Em làm vợ kiểu gì mà chẳng biết nghe lời chồng thế hả? Chạy đi, nhanh lên, mau chạy khỏi đây nhanh.”
“Xin lỗi… Xin lỗi…” Giọng nói của Lạc Thập Giai nghẹn ngào, nức nở.
Kế toán Lý vừa xoay người, đè lên Trầm Tuần, tay gã ta bóp cổ Trầm Tuần, vẻ mặt dữ tợn, trán nổi đầy gân xanh. Lạc Thập Giai nhìn cảnh tượng đang xảy ra trước mắt, tay run rẩy, ngay cả cờ lê cũng cầm không nổi.
Bởi vì Lạc Thập Giai chỉ là phụ nữ, kế toán Lý chẳng thèm để ý tới, chỉ lo đối phó với Trầm Tuần. Tay gã càng dùng sức nhiều hơn, Trầm Tuần vẫn lấy tay ép ở động mạch gã, nhưng Trầm Tuần đã mất quá nhiều máu, sức cùng lực kiệt, không đủ khả năng chống trả.
Lạc Thập Giai run rẩy cả người, cô run rẩy nhắm chặt hai mắt, chẳng biết can đảm ở đâu xông ra, cô giơ cao cờ lê. Nhắm thẳng ngay ót của kế toán Lý, vung mạnh xuống.
Lần này Lạc Thập Giai đập trúng điểm yếu nhất, lực tay lại mạnh, kế toán Lý choáng váng đầu óc, chưa đến hai giây thì ngã bật ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Máu vọt ra từ đầu kế toán lý dính đầy tay và người của Lạc Thập Giai, và mặt đất cũng bị vẩy đầy máu tươi. Máu huyết cũng giống cây mạn đằng càng leo càng dài, quấn chặt lấy cổ họng của Lạc Thập Giai, cờ lê trên tay trong nháy mắt đã rơi xuống đất.
Cô đưa chân đá kế toán Lý đã nằm bất tỉnh trên đất, gã ta vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn mất ý thức.
Chân cô mềm nhũn ra, xụi lơ ngồi xuống đất, người run lên. Sau lưng lạnh toát, da đầu tê dại, nhìn thấy cơ thể kế toán Lý vẫn vẫn không nhúc nhích, càng choáng váng sợ hãi.
“Có phải em vừa giết người không?” Thanh âm của Lạc Thập Giai run lên, cô bất lực nhìn sang Trầm Tuần, mong chờ Trầm Tuần nhanh chóng đưa ra lời phủ định nhận định vừa rồi của cô.
Mặc kệ cô cố tỏ ra kiên cường cỡ nào, nhưng từ đầu đến cuối vẫn là một cô gái trước nay chưa từng thấy máu.
Trên đầu Trầm Tuần vẫn đang chảy máu, anh cố sức lê người đến bên cạnh Lạc Thập Giai, dùng hết lực khí toàn thân ôm chặt cô vào torng lòng.
Trầm Tuần tới gần mang theo mùi máu tanh, Lạc Thập Giai chỉ cảm thấy mùi đó khiến cô muốn nôn mửa. Trầm Tuần xít lại gần, vết thương bất ngờ hiện rõ ra trước mắt Lạc Thập Giai, Lạc Thập Giai vô ý thức đưa tay muốn đi đè lại máu đang tuôn ra từ vết thương của anh, nhưng tay cô vừa vươn ra, lại nhìn thấy tay mình nhễ nhại máu tươi, đầu óc lại choáng váng, trì trộn.
“Em đã giết người, Trầm Tuần, em giết người…” Cô một mực xin giúp đỡ, cô giơ đôi tay dính đầy máu của mình ra, chẳng khác nào một đứa bé vừa làm sai, đang cố gắng thừa nhận sai lầm của mình, mong mỏi được tha thứ.
“Em không giết người.” Trầm Tuần cầm bàn tay lạnh lẽo của Lạc Thập Giai, lấy quần áo của mình lau vết máu trên tay cô, từng chút một, cẩn thận và chăm chú, cũng vô cùng nghiêm túc, anh hôn tay của Lạc Thập Giai, dịu dàng an ủi, “Em làm vậy là vì anh, em không sai, em vì anh.”
“Trầm Tuần…”
“Đừng sợ, có anh ở đây.” Thanh âm của Trầm Tuần cũng rất suy yếu, thế nhưng giờ này khắc này, đây đã là thanh âm duy nhất có thể để cho Lạc Thập Giai an tâm.
…
Bên ngoài phòng bệnh, Trầm Tuần đã được khám xong, vết thương cũng được băng bó cẩn thận, một mực ngồi ở ngoài phòng không nhúc nhích.
Từ lúc Lạc Thập Giai được đưa tới bệnh viện vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ đang chẩn bệnh cho cô, đẩy anh ra ngoài. Anh lo lắng, cũng không dám đi xa, tay nắm chặt, trên mặt vẫn còn dính máu, thế nhưng dường như không cảm nhận được cơn đau trên người mình, nỗi đau đớn nhất, chính là ánh mắt bất lực của Lạc Thập Giai khi nhìn anh, hỏi anh có phải cô là tên giết người hay không. Hễ nghĩ đến là anh thấy trái tim mình đau như dao cắt.
Anh đã hối hận, sao anh lại để cô gặp phải những chuyện này? Sao lại như vậy chứ?
Hàn Đông và Trường An đi xử lý chuyện liên quan đến kế toán Lý. Kế toán Lý hiện đang cấp cứu, cậu ta bị thương ở não sau, tương đối nghiêm trọng. Lát nữa cảnh sát sẽ tiến hành thẩm vấn. Nghĩ đến mấy chuyện này, Trầm Tuần mệt mỏi nhắm mắt.
Lại lần nữa mở mắt ra, một đôi giày da thình lình xuất hiện trong tầm mắt.
Là Diêm Hàm.
Tin tức của lão thực sự nhanh nhạy, chuyện xảy ra mới mấy tiếng đồng hồ mà lão đã mò tới được bệnh viện rồi.
Lão muốn vào phòng, Trầm Tuần đứng dậy cản, “Bác sĩ đang chẩn bệnh, không được vào.”
Diêm Hàm quay đầu, châm chọc cười. Ánh mắt của lão luôn hung ác độc địa như vậy, như bắn ra lửa, tức giận muốn giết chết anh.
“Cậu tưởng mình là ai mà muốn cản tôi?” Một tay Diêm Hàm đút túi, tay kia nắm chặt, Trầm Tuần biết, lão cũng đang cố kìm nén cơn tức giận muốn đấm anh.
Thanh âm của Diêm Hàm vô cùng lạnh lùng, lời nói như đang giao phó, không có thương lượng: “Cuối tuần này tôi quay về Tây An, tôi sẽ dẫn cô ấy đi.”
“Cô ấy sẽ không đi theo ông.”
“Căn cứ theo giá cả bồi thường cho các công nhân gặp nạn trong hầm mò hiện nay, mức thấp nhất phải bồi thường cho một người là năm trăm ngàn tệ, đó là mức giá bồi thường thấp nhất, mười hai người, sáu triệu tệ. Con số này đã bao gồm ba của Lạc Thập Giai. Căn hộ của cậu ở thành phố Thẩm Quyến, đại khái giá trị hai triệu bảy trăm ngàn tệ, xe của cậu, một trăm hai mươi ngàn tệ là hết cỡ rồi. Garage của bạn cậu cứ cho là bảy trăm ngàn tệ, vẫn còn thiếu nhiều lắm. Cô ấy hiện có một nửa căn hộ, và năm trăm ngàn tệ gửi trong ngân hàng, nếu như cậu cần, cô ấy nhất định sẽ chuyển sang cho cậu. Dù sao cô ấy vì cậu, ngay cả sinh mạng mình cũng chẳng để mắt đến.” Hàm lạnh lùng cười: “Trầm Tuần, còn cậu? Cô ấy cho cậu, cậu có nhận không?”
Diêm Hàm khác hẳn người khác, ông ta luôn nhanh nhạy trong việc phân tích và nắm bắt mấu chốt vấn đề. Trầm Tuần lắng nghe Diêm Hàm câu hỏi đúng trọng tâm và xoáy vào nhược điểm của anh, từ đầu đến cuối không nói được một lời.
“Tôi cho cô ấy học đàn, học vẽ, học trường trung học tốt nhất, đại học bậc nhất, mặc quần áo đẹp nhất, ở nhà tiện nghi nhất. Còn cậu? Cậu có thể cho cô ấy được gì? Cậu để cô ấy phải vì cậu, dùng chính đôi tay mình đi giết người, rốt cuộc cậu đã để cô ấy phải dấn thân vào bao nhiêu nguy hiểm? Đây là tình yêu của cậu sao?”
Diêm Hàm nhìn chằm chằm Trầm Tuần, lời nói của ông chẳng khác nào dao, đang cứa từng nhát một lên trên người Trầm Tuần, Trầm Tuần vô lực chống đỡ.
Diêm Hàm im lặng trong giây lát, cuối cùng chỉ là lạnh lùng giao phó: “Cuối tuần tôi sẽ dẫn cô đi, tôi không quan tâm suy nghĩ của cậu.” Diêm Hàm nói: “Cậu phải hiểu rõ rằng: muốn đấu với tôi ư? Cậu không có cửa đâu.”