Theo như lời Lý Trường Ninh nói, ông ta cần cho Giang Tùy Chu dùng dược một khoảng thời gian, mới có thể kết luận nên chữa trị bệnh nhược của y như thế nào.
Vốn Giang Tùy Chu không có ý này, bởi vậy cũng không để lời này của ông ta ở trong lòng, chỉ để ông ta chẩn bệnh cho y trước, mỗi ngày tới phối dược cho mình, rồi xem hiệu quả về sau.
Lý Trường Ninh tất nhiên làm theo.
Mà ngay ngày đầu tiên phối dược cho Giang Tùy Chu, ông ta bị Giang Tùy Chu giữ lại.
“Đi xem chân hắn.” Giang Tùy Chu nhận chén thuốc đã sắc xong rồi nói với Lý Trường Ninh.
Trong phòng trừ Mạnh Tiềm Sơn ra thì không còn có ai khác. Lý Trường Ninh liếc mắt nhìn thần sắc Ngụy Giai, liền thấy Ngụy Giai âm thầm chớp chớp mắt với ông ta.
Hôm qua, từ lần đầu tiên ông ta coi bệnh cho Tĩnh Vương, Tĩnh Vương đã từng nhắc tới vị “Hoắc phu nhân” chân có tật này của y. Ngày hôm qua hai người bọn họ cũng đã lén lút thương lượng chuyện này.
Đối diện ánh mắt, Lý Trường Ninh đã hiểu ý, sau khi hành lễ với Giang Tùy Chu, liền đi tới chỗ Hoắc Vô Cữu đang ngồi trước giường.
Giang Tùy Chu được Mạnh Tiềm Sơn hầu hạ, uống xong chén dược, liền yên lặng chờ Lý Trường Ninh xem bệnh cho Hoắc Vô Cữu.
Chỉ thấy Lý Trường Ninh quỳ gối trước mặt Hoắc Vô Cữu, loay hoay thăm khám, thỉnh thoảng còn hỏi Hoắc Vô Cữu vài câu, tiếp đó lục lọi từ trong hòm thuốc ra bổn quyển sách, viết viết vẽ vẽ ghi chép lại lên phía trên.
Hồi lâu sau, Lý Trường Ninh thu thập đồ đạc, đứng lên.
“Sao rồi?” Giang Tùy Chu vội vàng mở miệng hỏi.
Chỉ thấy Lý Trường Ninh lấy hòm thuốc đã thu dọn xong đặt ở bên người, giao vào tay Ngụy Giai, đứng dậy đi tới trước mặt y, cúi người xuống, trong giọng nói chứa vài phần do dự: “Cái chân tật của vị phu nhân này …… E rằng không được tốt lắm.”
Giang Tùy Chu nhăn mày lại, thần sắc dần dần ngưng trọng.
Liền nghe Lý Trường Ninh thở dài, nói tiếp: “Kinh mạch ở hai chân vị phu nhân này đã đứt đoạn, rất khó để chữa khỏi. Tiểu nhân cố gắng bằng tài học suốt đời, cũng chỉ có thể giúp hắn giảm bớt một phần ốm đau mà thôi.”
Nghe được lời này, Giang Tùy Chu hỏi: “Giảm bớt như thế nào?”
Lý Trường Ninh trả lời: “Tiểu nhân biết chút thuật châm cứu, có thể dùng tạm thời giúp phu nhân khơi thông, để đến lúc trời mây mưa, bớt phải chịu khổ đi một chút.”
Trong lòng Giang Tùy Chu chậm rãi thở ra một hơi.
Y biết chân Hoắc Vô Cữu sẽ không dễ chữa, nhưng cũng ký thác không ít hy vọng với đại phu trước mắt này. Chỉ là đáng tiếc, người đại phu mình sớm tìm được này, không phải người mà y thật sự muốn tìm.
Y chỉ đành phải an ủi lòng mình.
Thôi, không phải đại phu này nói, có thể giảm bớt bệnh tật cho Hoắc Vô Cữu sao? Cũng không phải toàn bộ đều vô dụng, dù sao mỗi khi trời mưa, chân Hoắc Vô Cữu đều vô cùng đau đớn, có thể giảm bớt vài phần bệnh trạng của hắn, cũng là chuyện tốt.
Nghĩ như vậy, Giang Tùy Chu gật gật đầu, biểu tình hờ hững, lạnh nhạt nói: “Không sao, bổn vương cũng không có ý định chữa khỏi cho hắn. Một khi đã như vậy, ngươi cứ yên tâm mà chữa trị cho hắn, hiệu quả như thế nào, bổn vương sẽ không truy cứu.”
Nghe được lời này, Lý Trường Ninh như được nhẹ nhàng thở ra, khom người hướng về phía y cảm tạ.
Giang Tùy Chu vẫy tay cho ông ta đứng lên, một bên uống trà để hòa đi sự cay đắng trong miệng mình, một bên âm thầm suy nghĩ.
Vừa rồi đại phu này nói, phải châm cứu cho Hoắc Vô Cữu?
Đã cần dùng châm, vậy tất nhiên phải cung cấp cho ông ta một chỗ rộng rãi hơn để thi triển. Tuy trường kỷ trong phòng y không tính là chật hẹp, nhưng cũng không thể ngày nào cũng để Hoắc Vô Cữu ở ngồi trên giường xem bệnh được.
Nếu nói như vậy……
Giang Tùy Chu bưng chén trà, như suy tư gì đó.
Liệu có nên mượn cơ hội, để Hoắc Vô Cữu dọn ra ngoài hay không?
——
Lúc Hoắc Vô Cữu mới vừa chuyển đến trong phòng y, Giang Tùy Chu cũng là bởi vì không tìm thấy cớ, mới để hắn tạm thời ở lại ở trong phòng của mình.
Bất quá, lúc này, có cái cớ hợp lí được đưa tới trước mặt y.
Giang Tùy Chu bắt đầu nghiêm túc tự hỏi tính khả thi của chuyện này.
Dù sao lúc đầu y đưa Hoắc Vô Cữu tới bên người mình, tất cả đều là vì muốn giữ hắn trong địa bàn của mình. Hiện giờ Hoắc Vô Cữu đã quen nơi này của mình, quan hệ với mình cũng quen thuộc hơn không ít, nếu mượn cơ hội này, an bài một chỗ ở khác cho Hoắc Vô Cữu trong viện mình, có lẽ rất hợp tình hợp lý, hơn nữa còn vô cùng an toàn.
Nhân tiện, y cũng có thể ngả bài một chút với Hoắc Vô Cữu, tới thử ý tứ của hắn.
Vì thế, Giang Tùy Chu hạ quyết tâm, thời điểm dùng bữa tối hôm đó, sẽ đuổi tất cả người hầu lui ra ngoài.
Dưới ánh nến rạng rỡ, Hoắc Vô Cữu nâng mắt nhìn về phía Giang Tùy Chu.
Nhìn tư thế này của y là biết, Giang Tùy Chu có chuyện muốn nói với hắn.
Hoắc Vô Cữu thầm nghĩ, đúng lúc.
Hắn cũng có chuyện phải nói với Giang Tùy Chu.
Hôm nay nghe thấy lời mà lão nhân kia nói với Giang Tùy Chu, hắn liền biết, hôm nay hai người này có điều che giấu Giang Tùy Chu.
Hoắc Vô Cữu biết, Ngụy Giai sẽ không làm chuyện gì mà không nắm chắc. Hắn ta mang người này đến, tuyệt đối không thể không trị khỏi chân của hắn.
Hai người bọn họ làm như vậy, tất cả đều là đang đề phòng Giang Tùy Chu, lo lắng rằng nếu bọn họ có thể chữa khỏi chân hắn, ngược lại sẽ bởi vậy mà bị đề phòng. Cũng như vậy, chứng bệnh của Giang Tùy Chu, lão nhân này nói có thể chữa khỏi, chính là lấy lời này để câu y, tám phần là đang chờ mệnh lệnh của mình.
Nhưng mà, bọn họ lại không biết, từ trước tới nay Giang Tùy Chu đều không phải sự uy hiếp bọn họ.
Thậm chí ngày hôm qua, y còn trực tiếp nói cho hắn, muốn chữa khỏi chân hắn, thậm chí đã chuẩn bị xong sau khi chữa khỏi cho hắn, thay hắn đối mặt với Giang Thuấn Hằng.
Hoắc Vô Cữu có chút không nhịn được.
Hắn muốn nói cho Giang Tùy Chu, nhất định người này có thể chữa khỏi cho y, cũng có thể chữa khỏi cho mình.
Hắn còn muốn nói cho Giang Tùy Chu, y không cần sợ hãi. Bất kể Giang Thuấn Hằng đối với y hay là đối với mình, đều là kẻ địch luôn luôn có uy hiếp, chờ bản thân mình khôi phục lại sức mạnh để chống chọi, tất sẽ không để cho Giang Tùy Chu bởi vậy mà bị ảnh hưởng.
Ngược lại, bản thân mình sẽ bảo hộ cho y thật tốt.
Từ trước đến nay Hoắc Vô Cữu thận trọng mà tỉ mỉ, nếu là ngày trước, hắn tuyệt đối sẽ không để người trong phe địch tham dò được một chút tình hình thực tế nào.
Nhưng không thể giải thích được, đối với hắn mà nói Giang Tùy Chu không hề giống như vậy.
Có lẽ là hắn bị Giang Thuấn Hằng nhằm vào, mặc dù đang ở trại địch, cũng tuyệt sẽ không coi bọn họ là cùng một đám; hoặc có lẽ là bởi vì người này rất đơn thuần, tuy hay cưỡng ép mình làm người xấu, nhưng kỳ thật không có một chút lực sát thương, rất đáng để tín nhiệm.
Hoặc có lẽ…… Là bởi vì y dường như, thật sự rất thích mình.
Hoắc Vô Cữu chỉ cảm thấy, tính cách của bản thân mình từ trước đến nay chính là không thích bị thua thiệt người khác. Tĩnh Vương này tự tiện thích hắn, còn cứ phải trả giá vì hắn nhiều như vậy, làm hắn không đành lòng lừa gạt y, thậm chí còn muốn đưa toàn bộ gốc gác của mình cho y nữa.
Không chỉ là bởi vì tín nhiệm y, hơn nữa, là bởi vì hắn không muốn giấu y.
Loại suy nghĩ “Không muốn giấu giếm y” này, từ ngày hôm qua Giang Tùy Chu nói cho hắn rằng sẽ để đại phu chữa chân cho hắn, đã bắt đầu va chạm khắp mọi nơi trong lòng Hoắc Vô Cữu.
Đó như một ngọn lửa cháy lên trong ngực Hoắc Vô Cữu, khiếm tim gan của hắn cháy sạch, nóng bỏng đến dọa người.
Ngọn lửa kia bị hắn giấu chặt trong tim, lúc này chỉ dùng đôi mắt đen được ngụy trang cực tốt, lẳng lặng nhìn về phía Giang Tùy Chu.
Đợi cho trong phòng không còn có người thứ ba, Giang Tùy Chu đắn đo mở miệng.
“Hôm nay đại phu kia nói, ngươi cũng nghe thấy.” Y nhàn nhạt nói.
Hoắc Vô Cữu lên tiếng đáp lại.
Hắn dừng một chút, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy Giang Tùy Chu nói tiếp.
“Tuy ông ta nói không trị khỏi được cho ngươi, nhưng ít nhiều cũng xem như có hai phần hy vọng.” Y nói. “Bất quá, nếu muốn châm cứu, bổn vương nghĩ, cần phải để ngươi sang ở căn tiểu viện khác, sẽ tiện hơn một chút.”
Tựa như có một trận gió thổi qua, thổi vào khiến ngọn lửa nhỏ châm lên trong ngực Hoắc Vô Cữu kia run rẩy.
Hắn dừng một chút, đáp lời.
“Quả thật như thế.” Hắn nói.
Giang Tùy Chu gật đầu.
“Bổn vương đã bảo Mạnh Tiềm Sơn thu dọn một gian phòng khác ở trong viện cho ngươi, ngươi chỉ cần ở lại nơi đó, an tâm dưỡng bệnh. Để ông ta tùy ý chữa trị, bất quá nếu có lời gì che giấu trong lúc nói chuyện với bổn vương, ông ta thật sự dám không tận tâm, ngươi cứ nói cho Mạnh Tiềm Sơn.” Y nói.
Ồ, vẫn được ở lại trong viện y.
Trận gió kia chẳng mấy chốc đã tiêu tán không còn thấy tăm hơi bóng dáng.
Vẻ mặt Hoắc Vô Cữu lạnh nhạt, ừ một tiếng.
Giang Tùy Chu quan sát biểu tình của hắn, thử thăm dò rồi tiếp tục mở miệng.
“Lúc trước chưa từng nói với ngươi, vì sao bổn vương phải chuyển ngươi tới An Ẩn Đường đúng chứ?” Y nói.
Giang Tùy Chu biết, những lời này, nói ngay lúc này là thích hợp nhất.
Nếu ngay từ lúc đầu y đã nói cho Hoắc Vô Cữu, rằng bản thân mình muốn đối xử tử tế với hắn, tất nhiên Hoắc Vô Cữu sẽ không tin tưởng, ngược lại sẽ càng thêm đề phòng y. Mà nếu hiện tại không nói, từ nay về sau ít khi gặp mặt, càng không thể nào nói ra, nói với hắn lại càng khó.
Nhưng vào lúc này, nói cho hắn biết mình muốn trợ giúp hắn, hợp tác cùng hắn, là cơ hội thích hợp nhất. Dù sao mấy ngày nay, tình cảnh và hành động của mình, Hoắc Vô Cữu cũng đã thấy được.
Lại thấy biểu tình Hoắc Vô Cữu lập tức trở nên có chút cổ quái.
Hắn dừng một chút, mới nâng mắt nhìn về phía y, nhíu mày: “Không có.”
Giang Tùy Chu đang muốn mở miệng, liền nghe Hoắc Vô Cữu nói tiếp: “…… Không nói cũng được.”
Cái này sao mà được! Giang Tùy Chu sốt ruột.
Nhất định phải nói rõ với ngươi! Không nói rõ, làm sao ngươi có thể biết được ta dụng tâm lương khổ(*), làm sao có thể thấy ta đã phải nhẫn nhục chịu khổ, làm sao có thể cảm động đến rơi nước mắt với ta chứ!
(*) Dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.
Y vội nói: “Phải nói. Hơn nữa chuyện cho tới hiện giờ, bổn vương muốn làm cái gì, nói ra ngươi cũng có thể xem được một vài cái.”
Hoắc Vô Cữu nhăn mày càng chặt.
Cuối cùng Tĩnh Vương này muốn làm cái gì?
Chẳng lẽ muốn mượn hôm nay, tỏ lòng với mình?
Không hiểu sao, trong lòng Hoắc Vô Cữu có chút hoảng, thậm chí trong lúc nhất thời không nghĩ ra được đối sách. Nhưng rất kỳ quái, ngọn lửa nhỏ hắn giấu trong lòng kia, lại giống như bị đổ thêm dầu vậy, bùng một tiếng, cháy càng ngày càng to.
Điều này khiến tim Hoắc Vô Cữu đập nhanh hơn một chút.
Sao Tĩnh Vương này lại ngốc như vậy, chẳng lẽ không sợ bị mình cự tuyệt, không sợ mất hết thể diện sao? Đây ngược lại khiến Hoắc Vô Cữu mềm lòng, thậm chí cảm thấy, bất kể y nói ra lời gì, mình đều không nên nói lời cự tuyệt……
Chỉ nghe Tĩnh Vương mở miệng.
“Hoàng huynh nhục nhã ngươi, muốn dùng phương pháp nuôi ‘cổ’(*) để bổn vương tranh đấu với ngươi, tất nhiên bổn vương không muốn để gã được như ý.”
(*) Phương pháp nuôi ‘cổ’ (cổ trùng): Cổ trùng được chiết từ các loài động vật có chất độc nguy hiểm như rắn, rết, … Đặc biệt, trước khi được chiết ra, những con vật đó sẽ được đặt trong cùng một chỗ để ăn thịt nhau. Con nào còn sống sẽ là con có chất độc khủng khiếp nhất.
Thanh âm kia mát lạnh như sơn tuyền, lành lạnh, bình tĩnh lại nhẹ nhàng chậm rãi.
“Chuyển ngươi đến viện của bổn vương, vốn là muốn nhờ vào đó để bảo vệ ngươi chu toàn. Tuy bổn vương là người Nam Cảnh, nhưng lại bị hoàng huynh coi như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể nhanh chóng khử ta. Mà nay tuy bổn vương có thể tham sống sợ chết ở nơi này, nhưng cũng biết, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ bị diệt trừ.
Với bổn vương mà nói, Cảnh triều diệt vong, ngược lại sẽ là con đường sống cho bổn vương. Hoắc tướng quân, thời gian này, chắc hẳn ngươi cũng đã nhìn ra được, bổn vương khác với bọn họ, không muốn giết ngươi nhục nhã ngươi, ngược lại muốn cùng ngươi hợp tác.”
Tiếng nói mát lạnh như sơn tuyền kia, cứ thế chảy xuôi vào trong lòng Hoắc Vô Cữu.
Hắn chỉ cảm thấy trong đầu có chút trống rỗng.
Liền nghe Tĩnh Vương chậm rãi nói: “Hôm nay bổn vương có thể tạm thời bảo vệ ngươi chu toàn, ngày nào đó cũng có thể giúp ngươi chữa khỏi hai chân, mà đòi hỏi của bổn vương, chẳng qua cũng chỉ là một con đường sống mà thôi.”
“Tạch” một tiếng.
Một dòng nước suối ấy, bỗng nhiên chảy khắp người Hoắc Vô Cữu, nhẹ nhàng chảy qua trái tim hắn, khiến ngọn lửa đang bừng bừng sức sống kia, chợt dập tắt.
Giọng Hoắc Vô Cữu có chút khàn.
“…… Không còn gì khác?” Hắn hỏi.
Tiếp đó, hắn đối diện với một đôi mắt nghi hoặc, sạch sẽ đến nỗi không chứa bất kì một tạp chất nào.
“Không có a.”