Trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người là Giang Tùy Chu cùng lão đại phu kia.
“Tiên sinh mời nói.” Cửa phòng đóng lại, Giang Tùy Chu mở miệng nói.
Chỉ thấy lão đại phu kia quỳ gối trước giường y, nói: “Nếu tiểu nhân không chẩn bệnh sai, chứng bệnh hiện giờ của Vương gia, là do hạ độc mà ra.”
Giang Tùy Chu trầm mặc một lát, gật đầu nói: “Tiên sinh y thuật cao minh, trước đó vài ngày, quả thực bổn vương bị người ta hạ độc. Chỉ là không biết, tiên sinh có phương thuốc trị liệu không?”
Lão đại phu trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Tuy Vương gia trúng độc, nhưng độc này lại thật sự rất kỳ quái, chỉ nổi lên phía bên ngoài, rối loạn mạch tượng Vương gia, nhưng không bị tổn thương tới thân thể ngài. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần thêm điều trị một chút, yên tĩnh chờ dược hiệu lui đi là được. Chỉ là……”
Ông ta dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Tùy Chu.
“Từ nhỏ Vương gia đã có thể bệnh nhược đúng chứ?” Ông ta nói.
Giang Tùy Chu gật đầu: “Đúng vậy.”
Lão đại phu nhíu mày, như có điều suy tư nói: “Bệnh nhược này của Vương gia, tuy nhìn như mang từ trong thai ra, kỳ thật…… Lại có vài phần như là do dược vật gây ra.”
Giang Tùy Chu sửng sốt.
“Ngươi muốn nói……?”
Liền thấy lão đại phu kia gật gật đầu.
“Cụ thể như thế nào, còn cần tiểu nhân phối vài vị dược cho Vương gia, sau khi dùng dược, mới biết được mấu chốt bệnh thể nhược của Vương gia ở nơi nào.” Ông ta nói.
Nhất thời Giang Tùy Chu nói không nên lời.
Y thật sự không ngờ tới, cái gọi là thân thể yếu đuối bẩm sinh của nguyên chủ, lại là do bị người ta động tay động chân. Bất quá ngẫm lại là biết, lúc ấy mẫu thân nguyên chủ được tiên đế thịnh sủng, phong quang vô lượng, có lẽ cây to đón gió, bị người đố kỵ, hẳn cũng là lẽ đương nhiên.
Như vậy, nếu không phải bẩm sinh, chẳng phải bệnh nhược của y sẽ có phương pháp trị được sao?
Giang Tùy Chu cũng không muốn cả đời đều yếu đuối mỏng manh như vậy, đi hai bước đã phải ho khan.
Trong lúc nhất thời y có chút kinh hỉ, một lát sau mới tìm được tiếng nói của mình, hỏi: “Tiên sinh đã nói như vậy, hẳn là có phương pháp trị khỏi bệnh cho bổn vương?”
Lại thấy lão đại phu kia lắc lắc đầu, nói: “Tiểu nhân chỉ nắm chắc ba phần.”
Đây đối với Giang Tùy Chu mà nói, chính là có hy vọng.
Y không cho là ngang ngược chút nào, nói: “Ba phần cũng được. Sau hôm nay, tiên sinh cứ an tâm ở lại Tĩnh Vương phủ, chỉ lo trị bệnh cho bổn vương. Có thiếu cái gì, chỉ cần mở miệng.”
Lão đại phu kia quỳ sát đất tạ ơn.
Chỉ nghe Giang Tùy Chu dừng một chút, lại hỏi: “Không biết liệu tiên sinh còn có am hiểu về những mặt khác không?”
Lão đại phu sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Theo lời Vương gia là……?”
Giang Tùy Chu hắng giọng một cái, biểu tình lạnh nhạt, ngữ khí cũng bình tĩnh không gợn sóng.
“Trong phòng bổn vương có tên tàn phế, ngài cũng thấy.” Y nhàn nhạt nói.
Lão đại phu cúi đầu lên tiếng đáp lại.
Liền thấy Giang Tùy Chu nhăn mày lại, nói tiếp: “Người này tàn phế cũng thôi đi, thời gian qua mỗi khi gặp trời đầy mây trời mưa, chân cứ đau mãi, lăn lộn tới nửa đêm, thật là đáng ghét. Tiên sinh giúp bổn vương xem chân hắn, nếu có biện pháp giảm bớt đi một ít, cũng đỡ phải quấy rầy bổn vương nghỉ ngơi.”
Lão đại phu quỳ trên mặt đất rõ ràng ngẩn người.
Giang Tùy Chu chỉ nghĩ ông ta kinh ngạc là bởi vì mình muốn ông ta trị liệu cho tù binh, trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Chỉ cần lo trị bệnh. Bổn vương thích thanh tĩnh, nếu ngươi có thể chữa khỏi tật xấu này của hắn, ban thưởng không thể thiếu phần ngươi.”
Nói xong, y rũ mắt nhìn về lão đại phu kia.
Chỉ thấy lão đại phu quỳ rạp trên đất, dập đầu nói: “Vậy tiểu nhân nghe Vương gia phân phó.”
——
Sau khi coi bệnh xong, sắp xếp tiểu viện cho vị đại phu này nghỉ chân, là lần đầu trong khoảng thời gian này tới nay. (?)
Biết đại phu này có vài phần bản lĩnh, tất nhiên Mạnh Tiềm Sơn hầu hạ hai người bọn họ như khách quý. Chờ coi bệnh xong, khi Giang Tùy Chu sai hắn ta đi an bài, Mạnh Tiềm Sơn cực kỳ hào phóng mà mời hai người vào một căn tiểu viện rộng rãi, còn phân mấy người thị nữ tới hầu hạ.
Này vừa nhìn là biết muốn dùng thân phận khách quý để lễ đãi hai người.
Sắp xếp tiểu viện ổn thỏa, Mạnh Tiềm Sơn còn không quên sai người chuẩn bị hết tất cả những thứ sinh hoạt hằng ngày cần tới cho hai người bọn họ, lăn lộn đến tận khi sắc trời đã muộn, mới cười tủm tỉm mà cáo từ.
Lão đại phu đưa đồ đệ ông ta vào phòng.
Cửa phòng đóng lại, Ngụy Giai xoay người lại, vội vàng hỏi lão đại phu tình huống trong phòng với Giang Tùy Chu.
Lão đại phu ngồi xuống bên cạnh bàn, tự ý rót cho mình một chén trà nhỏ, nói hết nội dung buổi đàm luận mới ban nãy cùng Giang Tùy Chu cho Ngụy Giai.
“Tĩnh Vương kia thật sự bị người ta hạ dược?” Ngụy Giai không nhịn được hỏi.
Lão đại phu gật đầu.
“Từ khi y sinh ra, đã có người hạ dược cho y. Không thì sao một hài tử luôn được nâng niu chiều chuộng, êm đẹp chui từ trong bụng mẹ ra, đã phải gặp chứng bệnh không minh bạch như vậy?” Ông ta vuốt chòm râu nói.
“Chỉ là…… Lần này y bị hạ dược, có chút kỳ lạ.”
“Là sao?” Ngụy Giai vội hỏi.
Lão đại phu trầm ngâm một lát, lắc lắc đầu.
Ngụy Giai bị bộ dáng cao thâm khó đoán này của ông ta chọc đến sốt ruột, cả giận nói: “Lý Trường Ninh, có chuyện gì nói thẳng!”
Lý Trường Ninh đại phu nghe thấy cái tên này thì chậc một tiếng, nói: “Chẳng phải do ta suy đoán không ra sao? Ai mà biết là người nào hạ cho y cái độc không đau không ngứa như vậy?”
Ngụy Giai nghe vậy, cũng không nói nên lời.
Liền nghe Lý Trường Ninh nói: “Bất quá…… Dường như thật trùng hợp.” “Cái gì?” Ngụy Giai khó hiểu.
“Tĩnh Vương không sinh bệnh nặng, nhưng bởi vậy mà tìm thầy trị bệnh. Vốn chúng ta không có cách nào tìm được tướng quân, lại có thể mượn cơ hội này tiếp cận tướng quân.” Lý Trường Ninh chậm rãi nói. “Mới vừa rồi, Tĩnh Vương còn đặc biệt nhắc tới, nói vết thương ở chân tướng quân hay phát tác, bảo hai ngày nay ta tới xem chân cho tướng quân. Ngươi nói xem, sao có thể trùng hợp như vậy, vòng tới vòng lui, toàn bộ chuyện này lại đều tốt cho tướng quân?”
Ngụy Giai nghe vậy, lâm vào trầm tư.
“Xác thật quá trùng hợp……” Hắn ta nói. “Hơn nữa vừa rồi, tướng quân cũng có chút kỳ quái.”
“Như thế nào?” Lý Trường Ninh hỏi.
Chỉ thấy Ngụy Giai nhìn về phía ông ta, mặt đầy nghi hoặc.
“Vừa rồi, ta nói với tướng quân rằng Tĩnh Vương có ân với chúng ta, khi trở lại sẽ giữ cho y toàn thây, tướng quân liền có chút không vui.” Hắn ta nói. “Ta lại nói muốn cho y thiên đao vạn quả, dường như ánh mắt tướng quân còn dọa người hơn.”
Nói đến chỗ này, Ngụy Giai dừng một chút, kêu một tiếng.
“Sau đó…… Tướng quân còn hỏi ta, cuối cùng ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho Vương gia hay không.”
Hắn ta nhìn về phía Lý Trường Ninh.
“Ngươi nói xem, rốt cuộc tướng quân muốn làm gì a?”
Mặt Lý Trường Ninh lộ vẻ ghét bỏ.
“Ngươi theo tướng quân bao nhiêu năm rồi, hỏi ta làm cái gì?” Ông ta nói. “Hôm nay ta mới thấy mặt hắn lần đầu tiên, ngươi mong đợi ta có thể đoán được tâm tư của hắn sao?”
Ngụy Giai nhíu mày lắc lắc đầu.
“Muốn ta đoán, thì chính là tướng quân muốn chữa khỏi cho y, rồi tự tay giày vò y đến chết.” Ông ta nói. “Khi trở lại thì chặt thi thể của y ra, treo lên trên tường thành của Nam Cảnh bọn họ.”
“Nhưng mà……”
Hắn ta chuyển đề tài.
“Ta cứ cảm thấy, không giống lắm đâu.”
——
Trong An Ẩn Đường, một mảnh bóng đêm nặng nề.
Giang Tùy Chu chỉ cảm thấy tâm tình không tệ, không ít chuyện đáng để vui vẻ, đều lộ ra manh mối.
Vốn một đại phu có y thuật thật tốt tới, thậm chí có hi vọng chữa khỏi hai chân Hoắc Vô Cữu, đã rất đáng giá để vui vẻ rồi, mà ban nãy Từ Độ còn truyền tin tức cho y, nói Hậu Chủ đã cắn câu.
Hôm ấy quan viên Hình Bộ trở về cung, trước tiên đã báo cáo tin tức nghe được ở Tĩnh Vương phủ cho Hậu Chủ. Chắc hẳn sau khi Hậu Chủ biết chuyện này, cũng rất là hưng phấn, chưa được mấy ngày liền cắt cử tên quan viên này, mang binh đi niêm phong trạch viện ở Trường Nhạc phường kia.
Trường Nhạc phường ở trung tâm, tọa bắc triều nam, tin tức hắn ta giao cho Hậu Chủ cũng đủ kỹ càng tỉ mỉ.
Từ Độ sắp xếp người giám thị ở Trường Nhạc phường, nhiều ngày nay, đã có mấy gián điệp của Hình Bộ điều tra địa hình nơi đó. Vậy chỉ chờ bọn họ hoàn toàn xác định mục tiêu, đó là lúc chủ nhân chân chính của trạch viện kia sa lưới.
Giang Tùy Chu chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng.
Y đi một chuyến tới thư phòng, trở về liền thấy phía đối diện là Hoắc Vô Cữu đang ngồi ở bên cạnh giường hắn cúi đầu đọc sách.
Nghĩ tới hiện giờ đã có đại phu rất là đáng tin cậy ở trong phủ, Giang Tùy Chu ngồi ở mép giường, ánh mắt không nhịn được đặt ở trên người Hoắc Vô Cữu.
Cũng không biết y thuật của đại phu kia như thế nào, nói không chừng có thể làm chân Hoắc Vô Cữu khỏi trước thời hạn? Chỉ cần có thể chữa trị kinh mạch của hắn như lúc ban đầu, như vậy bất kể Tĩnh Vương phủ còn đang ở Nam Cảnh, cũng không thể giam được hắn.
Nếu đúng như vậy, chưa đầy ba năm, Nam Cảnh sẽ xong đời. Hậu Chủ gì đó, Bàng Thiệu gì đó, không ai có thể diễu võ dương oai được như hiện tại nữa.
Giang Tùy Chu không khỏi sinh ra vài phần cảm giác hả lòng hả dạ.
Bất quá, y lại nghĩ, tới lúc ấy rồi, y cũng không còn cơ hội giống như hiện tại, sớm chiều ở chung cùng Hoắc Vô Cữu nữa.
Tuy từ lúc bắt đầu y đã sợ hãi Hoắc Vô Cữu, bất quá con người Hoắc Vô Cữu, thật sự là một người rất tốt. Khoảng thời gian này, tuy hai bọn họ người không giao lưu nhiều lắm, nhưng lại vẫn có thể chung sống hoà bình, thậm chí tới hiện tại, chỉ cần một ánh mắt, là y có thể đoán ra đại khái Hoắc Vô Cữu đang suy nghĩ cái gì.
Nghĩ như vậy, trong lòng Giang Tùy Chu nhất thời lại có chút trống trải.
Dù sao đối với y mà nói, đi tới thời đại này một thời gian dài như vậy, trừ thuộc hạ của y, đúng thật chỉ có Hoắc Vô Cữu, là người có quan hệ mật thiết với y nhất.
Bất quá, suy cho cùng lồng vàng vĩnh viễn không thể nào nhốt được chim ưng, vốn dĩ Hoắc Vô Cữu đã không hề thuộc về nơi này……
Giang Tùy Chu nhất thời xuất thần, không hề chú ý tới, cái người bị y nhìn chăm chú kia, sớm đã cảm giác được tầm mắt y, một đôi mắt đen nặng trĩu, lập tức đón nhận ánh mắt của y.
Bỗng nhiên đối mặt nhau, Giang Tùy Chu sợ tới mức run rẩy.
Chỉ thấy không biết từ khi nào, Hoắc Vô Cữu đã nâng mắt lên khỏi quyển sách trên tay, đang lẳng lặng nhìn y.
Giang Tùy Chu cảm giác được sự xấu hổ ngắn ngủi.
Bất quá ngay tức khắc, y đã trấn định lại, nhàn nhạt nhìn về phía Hoắc Vô Cữu, nói: “Hôm nay đại phu kia tới, ngày mai sẽ xem vết thương ở chân cho ngươi.”
Hoắc Vô Cữu nhất thời không lên tiếng.
Liền nghe Giang Tùy Chu nói tiếp: “Bất quá, ngươi cũng đừng ôm kỳ vọng quá lớn. Đại phu trong cung còn trị không hết, có lẽ cũng không chắc chắn rằng ông ta có bản lĩnh này.”
Nói xong, y thu hồi ánh mắt, muốn nằm lại xuống giường.
Đúng vào lúc này, Hoắc Vô Cữu bỗng nhiên mở miệng.
“Chân của ta, là do Giang Thuấn Hằng hạ lệnh chặt đứt.” Hắn nói.
Giang Tùy Chu ngưng lại: “Thì sao?”
Y nhìn về phía Hoắc Vô Cữu, chỉ thấy Hoắc Vô Cữu đang lẳng lặng nhìn y.
“Ta ở nơi này của ngươi, đáng lẽ nên sống không bằng chết, mới là chủ ý của gã, ngươi hẳn cũng biết.” Hoắc Vô Cữu nói.
Lời này, hai người bọn họ chưa bao giờ nói thẳng ra, nhưng hai người bọn họ đều ngầm thừa nhận.
Giang Tùy Chu ngồi ngay ngắn lại, nói: “Cho nên?”
Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu chậm rãi thở ra một hơi, tựa như có chút bất đắc dĩ.
“Sau khi chân ta được chữa khỏi, ngươi đã nghĩ nên cho gã một cái công đạo ra sao chưa?” Hắn hỏi.
Giang Tùy Chu cười vài tiếng trong lòng.
Công đạo? Ta thì cần công đạo gì với một người chết chứ? Hoắc Vô Cữu ngươi chính là con dao mổ treo trên đỉnh đầu gã, ta thả cây đao này xuống trước thời hạn, giết chết tên hôn quân này, ấy là đã cho lê dân bá tánh hiện giờ một công đạo.
Nghĩ như vậy, trên mặt y cũng lộ ra hai phân ý cười.
“Không công đạo gì cả.” Khóe môi y vểnh lên, dưới ánh đèn âm u, một mảnh sóng nước dập dềnh xinh đẹp. “Ngược lại bổn vương muốn nhìn một chút, gã sẽ xử trí ta như thế nào.”
Nói rồi, y thản nhiên liếc mắt nhìn Hoắc Vô Cữu một cái, nằm lại xuống giường.
Giang Tùy Chu chỉ cảm thấy trong ánh mắt mình, tràn đầy sự cơ trí của một người duy nhất đến từ tương lai đã biết trước vở kịch này.
Nhưng không ngờ, Hoắc Vô Cữu ngồi ở trên xe lăn, lại bởi vì ánh mắt kia của y, một lát sau vẫn không phục hồi lại được tinh thần.
Hồi lâu sau, hắn rũ mắt xuống.
Có lẽ là do ánh đèn dầu trong phòng quá sáng. Hắn nghĩ.
Nếu không, tại sao lại khiến cặp mắt của con thỏ ngốc hay lấy trứng chọi đá, không muốn sống kia, chiếu đến sáng lên như vậy.