Translator: Waveliterature Vietnam
Một ngày kia, Trì An xưa nay hiểu chuyện, nghe lời cùng mẹ cô lần đầu tranh cãi ầm ĩ, xoay người rời khỏi sân bay.
Cô không biết nên đi tới đâu, không một chút phương hướng, chạy lung tung khắp nơi, giống như muốn đi đến tận cùng thế giới.
Chỉ là ngoài trời mưa lác đác, rất nhanh trên người mỗi nơi ướt nhẹp một chút, Trì An hoàn toàn cảm thấy chật vật.
Chờ đến lúc mưa tạnh thì cô cũng đã cạn kiệt sức lực, phát hiện nơi bản thân đang đứng là một trang viên.
Khi đó vào tháng tư, bên ngoài trang viên hoa anh đào nở rộ, trải qua một phen mưa gió thỉnh thoảng có mấy cánh hoa tàn úa tàn lảo đảo rơi xuống đất.
Nếu như là bình thường thì cô sẽ có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp này, nói không chắc còn muốn đem cọ và giấy ra để vẽ vời lưu niệm.
Cuối cùng vào thời khắc ấy Trì An lại ngồi xổm dưới cây anh đào, hai tay ôm lấy người, không ngừng khóc lớn, giống như cố gắng tuôn ra hết oan ức.
Đột nhiên giật mình, cô không biết từ khi nào đã có một người xuất hiện, kiên trì nghe cô gào khóc.
Khóc một hồi lâu cổ họng cô phát ách, oan ức không ngừng nấc lên, lúc này không thể nào dừng lại.
Bỗng dưng một mảnh khăn tay màu lam nhạt được đặt trước mặt cô: "Khóc thương tâm như vậy, lạc đường sao?"
Tiếng nói đàn ông nhè nhẹ mà cũng lại lành lạnh, Trì An bị dọa, bởi vì bận chưa thích ứng quay đầu lại nên nhất thời choáng váng.
Khi đó, cô nghĩ.
Cõi đời này có phải là không có Trích Tiên thật không, tại sao tên thanh niên này lại tuyệt sắc vô song đến thế, giống như chẳng dính chút khói bụi trần gian nào cả.
Vừa nghĩ tới chuyện bản thân gào khóc xé trời như vậy lại có người xa lạ nhìn thấy, cô vội vã lau nước mắt, lúng túng hỏi: "Anh là ai, vì sao lại ở đây…"
"Tôi ở đây, chờ một người… Muốn xem thử cái gọi là lòng người, có thể vượt qua gian khó hay không."
Anh ta nhàn nhạt nói chuyện, câu trả lời giống như chỉ mới đưa ra được một nửa.
Vì còn trẻ nên Trì An nghe không hiểu những lời bóng gió của anh ta, không khỏi có chút mờ mịt.
Gió thổi nhẹ làm những cánh hoa anh đào nhàn nhạt bay xuống, người đàn ông đứng dưới tán cây nhàn nhạt hỏi: "Cha mẹ cô đâu? Có phải là tan rã rồi không…"
Rõ ràng vừa mới ngừng khóc, nghe hai từ cha mẹ một lần nữa nước mắt cô lại trào ra, trong lòng bi thương đến cực điểm.
Lần này người đàn ông dường như cảm thấy bất lực, nên không mở miệng nói thêm.
Cho đến khi một người lớn tuổi, ăn mặc trông như quản gia bước nhanh về phía này và nói: "Tiên sinh, nguyện vọng thi đại học anh đã từng điền, A Vãn đã sớm thay đổi, đăng kí vào một học viện nghệ thuật ở nước ngoài. Hiện tại, cô ấy đã rời khỏi Hoa Thành…"
Lão quản gia nói, rõ ràng có chút tức giận: "Sớm biết A Vãn này vong ân phụ nghĩa như vậy, ban đầu ta thấy đáng thương, bỏ đi khuôn mặt già nua này cầu mong tiên sinh giúp đỡ! Không chỉ giúp đỡ gia đình cô ta, mà còn tự tay dạy học, làm sao nói đi là đi, không một chút tình cảm …"
Nói đến chỗ này, dường như lão quản gia nhớ đến điều gì đó, càng thêm bất bình: " Vậy mà trước đó, cô ấy luôn miệng nói thích tiên sinh, đồng ý cả đời còn lại để ở bên! Vì lẽ đó mặt ngoài là thân phận giúp việc nhưng bên trong, từ lâu đã được đãi ngộ như thiếu phu nhân…"
Sau đó, lão quản gia phát hiện ra bản thân nói như vậy, có chút không thích hợp nên từ từ dừng lại, mang theo vài phần xấu hổ: "Tiên sinh, sau cơn mưa trời rất lạnh, thân thể ngài không được tốt, đừng đứng ở chỗ này. Nếu như ngài thật sự không nỡ, chỉ cần ra lệnh, tôi sẽ phái người đem cô ta trở về…"
" Chúng ta, không cần cô ấy."
Người đàn ông thuận miệng nói, từ chối kiến nghị của lão quản gia, vẻ mặt không chút gợn sóng nào.
Bất chợt, Trì An đột nhiên đã hiểu được ý tứ trong lời nói của người đàn ông này.
Xác thực, thứ anh ta chờ đợi không phải là A Vãn kia, mà chính là lòng người… Kết quả có thể thấy được ngay trước mắt, lòng người đã chẳng thể đứng vững!
Nhìn thấy anh ta đã kiên định với ý nghĩ của mình, lão quản gia cũng không thể làm gì khác, đột nhiên ánh mắt dừng lại: "Đây là tiểu cô nương nhà ai. Tại sao lại ở chỗ này!"