“Nói r, cô có chuyện gì muốn biết or là muốn tôi làm gì, đều có thể dặn dò.” Trác Tùy Hàng khẽ thả thấp giọng xuống.
“Cảm ơn” Hạ Băng Khuynh cười với anh, cúi đầu, muỗng quậy trong dung dịch, “Anh Trác, anh và cô gái vừa bị hại thân k?”
“Cô ấy thuộc phòng ban của tôi, tự nhiên là thân!” Trác Tùy Hàng đáp.
Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu nhìn anh, lộ ra biểu cảm kinh ngạc: “V a cảm thấy, cô ấy là ng thế nào? Quan hệ với đồng nghiệp trong cty có ng nào đặc biệt thân hoặc là đặc biệt ghét?”
“Tiểu Lâm ng khá tốt, rất hoạt bát, nhân duyên trong cty rất tốt, k xảy ra xung đột mâu thuẫn gì.”
“Uhm, v à, xem ra, cô ấy ở cty khá nổi tiếng.”
“Ng xinh đẹp, cộng thêm miệng ngọt, quan hệ tốt là bt, tôi cũng k nghĩ cô gái như v lại bị hại.”
“Đúng v! Mà còn chết rất khó coi!”
Trác Tùy Hàng thở dài.
Hạ Băng Khuynh cười nhìn anh, quan sát biểu cảm của anh, 1 chút thay đổi nào cũng k bỏ qa.
Nhưng cô k nhìn ra gì cả.
Nếu đã v, cô chỉ có thể thẳng thắn: “Anh Trác, e có 1 nghi vấn, cô gái đó làm thế nào biết đc địa chỉ căn hộ của Mộ Nguyệt Sâm, còn có mật khẩu. Cô ta chỉ là nhân viên của phòng thư kí mà thôi.”
“Về điểm này, tôi cũng rất nghi ngờ!” Trác Tùy Hàng nhíu mày còn sâu hơn lúc nãy.
“Chắc chắn fai có ng để lộ, cô ta k thể vô duyên vô cớ biết đc, anh nói đi, anh Trác!”
Trác Tùy Hàng cũng là ng thông minh.
Anh nghe cô nói v, mắt thâm sâu: “Tiểu thư Băng Khuynh nghi ngờ tôi là ng tiết lộ mật mã?”
Hạ Băng Khuynh cười: “K, tôi là sợ Mộ Nguyệt Sâm thật sự giấu cô nhân viên xinh đẹp trong nhà, mà mọi ng đều k biết!”
Nói xong, cô bưng cafe đã pha xong rời phòng trà.
Về phòng tổng tài.
Mộ Nguyệt Sâm đang xem văn kiện lúc nãy Trác Tùy Hàng mang đến.
Hạ Băng Khuynh đi qa, để cafe đến trc mặt anh, sau đó chuẩn bị rời đi.
“Chậm đã---” Mộ Nguyệt Sâm nghiêng đầu kêu cô.
Hạ Băng Khuynh để chân sau đã nhấc lên về chỗ cũ: “A muốn nói gì?”
Mộ Nguyệt Sâm cao lạnh nghiêm túc nhìn cô: “Làm tiểu mật đã gài vô, mà thái độ đối với sếp như v, rất nhanh sẽ bị phát hiện.”
“V tôi fai thế nào mới k bị phát hiện?” Hạ Băng Khuynh giả bộ tò mò.
Cô muốn nghr thử, anh sẽ nói ra lời k biết xấu hổ gì.
“Là 1 tiểu mật, k lẽ e k nên ở bên tai tôi, nói 1 tiếng ôn nhu với tôi, ông chủ, cafe xong r!”
“”Hạ Băng Khuynh cạn lời, anh quả thật k phụ kì vọng.
Muốn k biết xấu hổ bao nhiêu có bấy nhiêu.
Cô nghĩ nghĩ, công môi, cong lưng, ở bên tai anh, yêu nghiệt nói: “Ông chủ, cafe xong r, tôi đích thân pha, anh fai thưởng thức thật tốt!”
Nói xong, lấy bút máy ở bên quấy cafe, cười đứng dậy.
Tôi cho anh uống!
Mộ Nguyệt Sâm liếc nhìn cafe, đẩy cho cô: “E ngoan v, thưởng cho e uống!”
“Ahaha---” Hạ Băng Khuynh cười kì lạ: “V k đc, cafe của ông chủ tôi mà uống bậy, thật sự sẽ bị lộ mất.”
- -------- ----------