“Cậu đừng hại nghệ thuật gia nữa đc k, cầu xin cậu đó.”
“Hạ Băng Khuynh cậu có ý gì, phân biệt nghề nghiệp đúng k, tớ nói với cậu, pháp y nói trắng ra là ngỗ tác*, dựa vào đâu minh tinh k fai nghệ thuật gia!”
*Tên một chức lại để khám xét các người tử thương
Tiêu Nhân k phục.
Hạ Băng Khuynh liếc cô, thản nhiên nói: “V cậu yêu 1 ngỗ tác giàu kinh nghiệm r!”
“Đừng đấu miệng với tớ” Tiêu Nhân lớn tiếng vòng tay qa cổ Hạ Băng Khuynh, cười lạnh: “Hạ Băng Khuynh, vừa nãy hình như cậu khoác tay chồng tớ.”
“Vừa nãy bận trốn mạng, còn thấy cái này?” Hạ Băng Khuynh kinh ngạc.
“Tớ có mắt của sói!” Tiêu Nhân 2 tay chỉ vào mắt mình.
Hạ Băng Khuynh nhịn cười: “Đc r, lang nữ, tớ khoác r, muốn thế nào?”
“Hả, tôi nói con yêu tinh nhỏ nhà cậu gan cũng to đó, khoác tay chồng tôi còn nói chính trực như v, nói thật, có fai ngày càng thích a ấy? Đối với a ấy có cảm giác r? Muốn xuống tay với a ấy?” Tiêu Nhân mỗi lần hỏi 1 câu, mắt sẽ to hơn.
“Nói thật, đc, tớ nói!” Hạ Băng Khuynh giả bộ chột dạ: “Tớ thật sự ngày càng thích a ấy, đối với a ấy cực kỳ có cảm giác, xuống tay? Sớm đã xuống r, vẫn luôn xuống.”
“Hạ Băng Khuynh!”
Thang máy truyền đến tiếng chấn động.
Trong phòng khách sạn.
3 khay tôm hùm, bào ngư, sò lớn trên bàn, ngoài ra còn có thùng bia.
Hạ Băng Khuynh ăn 1 đường ở tiệc, lúc này lại cầm đĩa, cần cù ăn.
Tiêu Nhân ng mặc lễ phép, dựng thẳng chân, tay cầm tôm hùm ăn, miệng uống bia, rất hào khoáng, có thể nói là Tiêu ca.
Quý Tu ngồi bên, lại như tiểu thư khuê cát uống tí bia.
Tiêu Nhân lột xong tôm đưa qua miệng Quý Tu: “Tu Tu anh ăn, nó ngon lắm!”
“E tự ăn đi, a k thích ăn tôm hùm, e cũng ăn ít tí, món này k sạch.” Quý Tu cự tuyệt, đồ ăn anh k nghiên cứu mắc rẻ, nhưng nhất định fai sạch sẽ.
“K s đâu, e nói với a, muốn độc chết fai 50 năm,muốn đói chết chỉ cần 5 ngày!”
“Phụt---” Hạ Băng Khuynh ở bên phun ra.
K lẽ, cô tính dùng 50 năm độc chết anh.
“Ai, Hạ Băng Khuynh cậu bẩn chết mất, phạt câu ra ngoài, cậu ở đây, như là bóng đèn* v, chói chết tớ r.” Tiêu Nhân còn đưa tay che mắt.
*ý như kì đà cản mũi á
“Đc r, tớ đi, cậu từ từ độc chết Tu Tu của cậu đi”
Quý Tu dùng sức nhìn Hạ Băng Khuynh 1 cái.
Hạ Băng Khuynh làm mặt quỷ, bưng 1 khay tôm hùm trong đó, mang theo 2 chai bia rời đi.
Sáng sớm.
Hạ Băng Khuynh ngủ mơ màng.
Tối qua, cô uống quá nhiều.
Đến 9h hơn, cô mơ hồ mở mắt, nghĩ đến hành trình an bài của hôm nay.
Trưa ăn với chị.
Chiều về.
Muốn rời đi, tim đột nhiên lại phức tạp.
Chính vào lúc này, đth đầu giường reo.
Hạ Băng Khuynh lật ng từ trên giường, nhìn cái, là Quý Tu!
Cô bắt máy: “Alo, thầy Quý!”
“Lập tức dậy, tập đoàn Mộ gia có vụ án, kêu chúng ta lập tức qa, chiều nay chắc k đi đc r, bây h tôi đã dậy, 15ph sau, dưới lầu gặp!” Quý Tu ở bên, nói đơn giản nhất có thể.
“Oh, đc! Tôi lập tức dậy!”
Cúp máy, Hạ Băng Khuynh cảm thấy trong đầu có chút trống rỗng.
Mộ thị.
Mộ
Uhm, k.
Cô vỗ đầu, tim căng thẳng.
- -------- ----------