Nghe giọng, ngữ khí là biết ai.
Hạ Băng Khuynh nuốt bào ngư trong miệng, ngẩng đầu: “Bộ dạng của anh, cũng khiến tôi biết cái gì gọi là quỷ quá quắt!”
Cô ăn đồ chặn tay anh hay chân anh?
Khiến mũi anh nằm ngang hay mắt anh nằm dọc?
Loại ng này gọi là --- Ex-tra nam*!
*tên bên trung chỉ 3 chữ mình dịch v cho nó thống nhất, ý là bạn trai cũ như là tra nam (Tất là nam nhân xấu xa, khốn nạn)
“Tôi chỉ nhắc nhở e, ăn 1 đường r, đầm sắp bị chật rách r.” Mộ Nguyệt Sâm lành lạnh nói, mắt nhìn mặt cô.
“Anh vẫn hay quản chuyện bao đồng nhỉ!” Hạ Băng Khuynh cong miệng cười, cười lắc đầu.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn khóe miệng cô, mắt đột nhiên chuyên chú đến gần.
Càng đến càng gần.
“A muốn làm gì?” Cơ thể Hạ Băng Khuynh nghiêng về sau.
Tim đập mạnh hơn.
Hơi thở của anh, sự nguy hiểm đến lan tràn.
Ng xung quanh cũng hướng tiêu điểm đến họ.
Mộ Nguyệt Bạch vừa mở cửa vào, thấy cảnh này, lông mày nhíu lại, bước lớn về phía họ.
Hạ Băng Khuynh nghiêng quá lớn, eo sắp cong ra sau lưng, mặt cô dùng sức đến đỏ lên.
Sắp té r!
Tay cô chống trên mép bàn.
“Bing bing bang bang---”
Tay trượt xuống, khăn trải bàn theo đó kéo xuống, đến đồ trên đó cũng rơi theo, phát ra tiếng động.
Tay lớn nâng cơ thể té xuống của cô.
Cơ thể rất gần.
Mắt đen sáng ngời nhìn vào đôi mắt sâu k dáy của anh, kích động đến sự ôn như sâu nhất trong kí ức.
Nội tâm của họ đều từng ôn nhu như v!
Mắt Hạ Băng Khuynh liền lạnh đi, lạnh lùng nói:”Đưa tay anh ra!”
Trên thế giới này có 1 loại độc cô sẽ k chạm vào nữa, đó là Mộ Nguyệt Sâm.
Mộ Nguyệt Sâm k lập tức thả cô ra, đưa 1 tay lên, nhẹ rơi xuống, rơi lên môi cô, dùng tay thay cô lau tương trên khóe miệng: “Đc r, sạch r!”
Anh thả cô ra.
Hạ Băng Khuynh gấp gáp lùi mấy bước.
Lúc này hiển nhiên nội tâm cô hoang mang cực kỳ.
Mộ Nguyệt Bạch nhanh chóng đến trc mặt họ, lấy khăn tay đưa cho Hạ Băng Khuynh, lại nói với Mộ Nguyệt Sâm: “Tay s có thể sạch bằng khăn, lần sau, đừng loạn lớn chuyện là tốt nhất.”
Hạ Băng Khuynh nhận lấy khăn tay thơm mùi nước hoa của Mộ Nguyệt Bạch lau miệng mang theo nhiệt độ của Mộ Nguyệt Sâm. loại cảm giác này quả thật căng thẳng đến kích thích.
Là kẻ điên mới liên quan đến 2 thứ độc hại này.
Cô khẽ lùi về, đi ra, chạy đến bên Mộ Cẩm Đình.
Hạ Băng Khuynh áp giọng nói: “Anh rể, e đi trc, a nói với chị, chiều mai e đi, sáng mai còn có thể cùng ăn 1 bữa, mang theo Đóa Đóa, chúng ta liên hệ bằng đth.”
“Đc, e về cẩn thận tí!” Mộ Cẩm Đình quan tâm căn dặn.
“Uhm, đi trc!”
Hạ Băng Khuynh nói xong nhanh chóng chuồn, đây tuyệt đối k fai nơi nên ở lâu.
Mộ Nguyệt Sâm thấy cô muốn đi, hướng chân về phía cô, nhưng vẫn k thể cất bước.
Lí do, k có!
Hạ Băng Khuynh gấp gáp ra ngoài, vừa đến thang máy liền thấy Tiêu Nhân xông vào.
Hạ Băng Khuynh lại đẩy Tiêu Nhân vào thang máy, ẩn đi xuống.
“Tớ nói s 2 ng về cũng k nói trc 1 tiếng, hqa nói chuyện với cậu cũng k nói. Hại Tu Tu chút nữa k cần tớ, đừng dọa chết tớ chứ!” Tiêu Nhân vỗ ngực nhỏ.
Hạ Băng Khuynh dựa thang máy, cười: “Biết sợ thì đừng gạt ng, nhưng đoán là cậu vẫn sẽ nói dối, cậu ở trong giới giải trí 1 ngày, thì chỉ có thể ngày càng chìm sâu!”
“Ài mẹ, cậu đừng nói như tớ bán vào kỹ viện, nghệ nhân là ng sáng tạo ra nghệ thuật, rất cao thượng có đc k.”
- -------- ----------