Mộ Nguyệt Sâm lạnh mặt, k nhường đường.
Anh kéo đồ đắp lên ng Hạ Băng Khuynh xuống đất, cởi đồ của mình đắp cho cô, lạnh lùng nhìn Mộ Nguyệt Bạch nói: “Muốn ôm cũng là tôi ôm, k phiền anh!”
Đưa tay, anh cướp lại ng trong lòng.
Mộ Nguyệt Bạch thu tay lại: “Với tình trạng tay của e, sợ k chỉ Băng Khuynh té, 2 tay của e cũng phế, đến đó k fai lại fai chăm sóc 2 ng s, lí trí 1 tí!”
“Tay phế cũng k để anh ôm, đừng ép tôi đánh anh, lập tức buông tay.” Mộ Nguyệt Sâm tuy k đấu lại anh, nhưng thái độ cứng rắn.
Hạ Băng Khuynh suy nghĩ quay qua, s cô quên chuyện tay anh bị thương chứ.
Cô vỗ ngực Mộ Nguyệt Sâm: “Quên đi, để anh ta ôm, đừng gấp tức giận, anh nghe e nói, so với làm bị thương mình, anh cứ coi anh ta như cần cẩu sức ng đi, đoạn đg này, trời lạnh đất lạnh, vào trong trc.”
“Cần cẩu sức ng?” Mộ Nguyệt bạch cười giả bộ: “Đây là dụng cụ tình thú gì?”
“Anh im miệng!” Hạ Băng Khuynh trừng anh, lại quay qua Mộ Nguyệt Sâm: “Đi vào đc k, anh ta lạnh e k đau lòng, nhưng anh lạnh e đau lòng!”
Cô biết, Mộ Nguyệt Sâm là ng thích nghe lời ngọt ngào.
Quả nhiên, lời của cô, biểu cảm vốn dao thương của Mộ Nguyệt Sâm trở nên ôn hòa hơn nhiều.
Mộ Nguyệt Bạch mặt cười lòng k cười: “Nha đầu nhỏ, e đừng tưởng anh Nguyệt Bạch tốt với e, thì a sẽ k tức giận!”
“Anh im miệng!” Hạ Băng Khuynh lười nói 1 chữ với anh.
Ánh mắt Mộ Nguyệt Bạch chú tâm vào mặt nhỏ tức giận của cô, nhẹ than: “Ai ya, xem ra anh chắc chắn anh k nỡ làm e khổ, e thắng r.”
Anh ôm cô, lướt qa Mộ Nguyệt Sâm đi về trc, vừa nói: “Lượm đồ của anh lại, nếu k anh tâm trạng k tốt, sẽ làm đêm hết tủ đồ của e quyên cho ăn mày!”
Trả lời của Mộ Nguyệt Sâm đối với anh là, đạp mấy cái lên áo khoác giá cả đắt đỏ đó.
Ấu trĩ của ng thành niên, có lúc cũng là 1 loại bệnh!
3 ng về cửa chính, dưới ánh mắt nghi ngờ của ng hầu, đi đến phòng khách nhỏ bên trong.
Trời lạnh, chỗ đó thành nơi đưa hoan nghiêng nhất.
Bên trong, mọi ng đang vui vẻ nói chuyện.
3 ng vừa vào, vẫn theo cách đó, Mộ Lưu Huyền ngây ng, cam trên tay cũng rơi xuống.
Đầu Hạ Băng Khuynh như bị ầm 1 tiếng nổ.
“Đây, lại xảy ra chuyện gì?” Mộ Cẩm Đình bất an ngồi lại, có phải thế giới đại chiến k.
Tân Viên Thường cũng gấp lên: “Nguyệt Bạch à, để Băng Khuynh xuống!”
“Tuân lệnh, mẫu thân đại nhân!” Mộ Nguyệt bạch rất hài hước đáp, để Hạ Băng Khuynh dựa lên ghế đơn gần lò sưởi, bản thân ngồi đối diện cô.
Hạ Băng Khuynh cũng k quan tâm chuyện khác, để 2 tay vào lò sưởi trc.
Lạnh chết cô r.
Mộ Nguyệt Sâm đi qua, đuổi Mộ Lưu Huyền ra ngồi xuống, ngồi bên Hạ Băng Khuynh.
Mọi ng nhìn nhau.
Muốn hỏi nhưng k dám.
Cuối cùng, Mộ Lưu Huyền k hiểu quan hệ phức tạp là gì, thật sự k nhịn đc lòng hiếu kỳ nói 1 câu: “Anh hai, anh ba, 2 ng với Băng Khuynh đi chơi trò gì r?”
Lúc hỏi, biểu cảm đầy ái muội