Cuộc Sống Thường Ngày Của Nhà Cung Ứng Phật Hệ

Chương 12



Tác giả: Nghênh Quân

Edited by: oceanmelon

Khi gần đến cuối năm học, giáo viên chủ nhiệm của các lớp 10 hướng dẫn học sinh điền thông tin lựa chọn khối môn tự nhiên hoặc xã hội, trên giấy cam kết bắt buộc phải có chữ ký của phụ huynh.

Bọn họ ngay từ đầu học kỳ đã bắt đầu cân nhắc nên lựa chọn ban nào. Mỗi người đều có hướng yêu thích của chính họ, nhưng có vài học sinh cũng phải bỏ qua những môn mà mình không giỏi mà chọn những môn mình nắm chắc. Cả hai khối môn Bùi Dụ đều học khá tốt, sau khi cậu cân nhắc kỹ lưỡng thì chọn khối khoa học tự nhiên. Một phần là vì như vậy thì cậu sẽ được học chung lớp với Trình Trạch Hiền, còn một phần là vì sau thi đại học thì sẽ có nhiều lựa chọn về ngành học liên quan tới khoa học tự nhiên hơn.

Giấy cam kết của cậu do cô Tống ký tên. Bà nội của Cam không biết chữ, cho nên cậu chàng đã tự mình ký.

Cậu học từ lúc trời còn sáng đến khi trời dần tối. Trong màn đêm tĩnh lặng, Bùi Dụ sắp gọn lại sách vở, sau đó giữ im lặng quay về phòng và leo lên giường trên rồi đi vào giấc ngủ, đến nông trại nhỏ. Tất cả hạt giống được gieo xuống vào mấy hôm trước đều đã nảy mầm, khắp mảnh đất đen đều được nhuốm màu xanh tươi mới, lứa bắp ngô đầu tiên đã trưởng thành, Bùi Dụ đi hết một vòng trên mảnh đất và bẻ từng trái bắp đầy đặn mập mạp mọc trên nách lá xuống.

Cảm giác được tự tay chăm sóc cho chúng nó trưởng thành, nở hoa, kết trái, và cuối cùng là bẻ bắp ngô giòn tan rất kỳ diệu. Bùi Dụ đã hái xong lứa bắp ngô đầu tiên, ước chừng được 36 trái. Cậu đã lâu không ăn bắp ngô, chỉ nhìn thôi đã thấy thèm. Nhưng bây giờ không phải là mùa bắp, bắp được bán trong chợ hơi đắt, Bùi Dụ cũng ngại nói dối mẹ rằng mình mua được ở bên đường.

Cả lô bắp này chỉ có thể để bán trong cửa hàng nhỏ mà thôi.

Dạo gần đây cậu còn tìm ra được một bí mật của các quầy kệ trong cửa hàng nhỏ: Cà chua được đặt trên kệ hàng luôn tươi ngon mọng nước, lớp vỏ bên ngoài không hề bị mềm hay nhăn một chút nào, như thể đã bị đóng băng lại ngay từ giây phút được hái xuống. Quầy kệ màu trắng bạc trông rất thông thường nhưng tính năng giữ cho thực phẩm tươi mới lại cực kỳ phi thường —— xuất sắc hơn tủ đông và chất bảo quản nhiều.

Cửa hàng nhỏ đã có thêm sản phẩm mới. Cà chua, dưa leo và bắp ngô được xếp rất ngay ngắn trên kệ. Sắc đỏ xen lẫn sắc xanh, tô điểm thêm chút ít màu ấm cho cửa hàng nhỏ vốn lạnh lẽo một màu kim loại.

Bùi Dụ đặc biệt quan tâm đến chồi đào non mới vừa được ghép trên cây đào. Ngày đầu tiên và ngày thứ hai cũng chưa thấy có động tĩnh gì, cậu nhớ lại các bước ghép chồi mà mình đã thực hiện lúc ấy, bình tĩnh lại và từ từ chờ đợi. Cậu từ nhỏ đã hiểu chuyện, hiểu rằng chỉ cần thật sự nỗ lực và kiên nhẫn chờ đợi thì cuối cùng cũng sẽ có được kết quả tốt.

Quả nhiên, không bao lâu sau đã có bốn năm nhánh ghép bắt đầu nảy ra những nụ xanh, như thể đang tích lũy năng lượng để sinh trưởng. Sau một cơn mưa trong nông trại nhỏ, những nụ này càng mặc sức đâm chồi và mọc ra lá non.

Cây đào mật do cậu ghép chồi đã sống sót!

Bởi vì sắp phải thi cuối kỳ, cho nên thời gian Bùi Dụ ở trong nông trại nhỏ không nhiều, thường là cậu chỉ đến để kiểm tra độ ẩm của đất thịt, và xem xem những cây trồng của cậu đã phát triển thế nào để kịp thời tưới nước suối cho chúng nó.

Lứa cây trồng tiếp theo còn cần vài ngày nữa mới trưởng thành, nên Bùi Dụ lập tức bắt đầu tập trung ôn tập. Bởi vì đã thay đổi phương pháp học tiếng Anh, dạo gần đây Bùi Dụ học càng lúc càng hiệu quả hơn, thậm chí cậu còn mơ hồ tìm ra được bí quyết học tiếng Anh. Kỳ thi là một bài kiểm tra việc học hàng ngày, tuy cũng có thể để nước đến chân mới nhảy(*), nhưng đó không phải là cách lâu dài, hơn nữa có một số câu chi tiết rất dễ cho thấy được sự khác biệt. Thường ngày Bùi Dụ học rất chăm chỉ và kiên trì, cho nên ba ngày thi cuối kỳ coi như diễn ra suôn sẻ, cảm xúc cũng không dao động nhiều.

(*) câu gốc là 临时抱佛脚 (dịch tạm: đến lúc cần thì ôm chân Phật), trong thời cổ có nghĩa là có chuyện gì thì cứ đến nương cửa Phật. Nhưng hiện tại thì được dùng để chỉ những người lúc bình thường thì không chuẩn bị, đến khi có việc mới cuống cuồng cả lên (bình thường không chịu làm, có chuyện mới cầu thần khấn phật).

"Khó quá trời —— hai câu toán cuối cùng tớ chỉ có thể ghi bừa để không bỏ trống thôi á. May là sau này mình học ban xã hội đó, môn toán sẽ không còn khó như thế này nữa."

"Đề lần này thầy cô đưa ra khó thật, chắc chắn là muốn làm khó chúng ta, khiến chúng ta không dám chơi nhiều trong lúc nghỉ hè đó......"

Sau khi thi xong, các học sinh phải quay lại lớp để nghe giáo viên chủ nhiệm giảng dạy các kĩ năng bảo vệ an toàn và ghi chép lại bài tập hè của các môn. Cả trong lẫn ngoài các lớp học và hành lang của phòng thi đều vang lên những giọng nói đầy nhiệt huyết và tinh thần, tuy rằng vẫn có một vài tiếng rên rỉ buồn bã, nhưng cũng vẫn cứ bừng bừng sức sống.

"Bùi Dụ, cảm ơn cậu nha. Tiếc là sau này chúng mình không còn học chung lớp nữa rồi, không thì tớ còn sẽ hỏi bài cậu nữa đó!" Bởi vì học kỳ sau phải chia ban, mấy bạn nữ thường ngày hay hỏi bài Bùi Dụ đều không nỡ tạm biệt cậu, còn đặc biệt đến để nói lời cảm ơn cậu.

"Đúng đó, cậu giải thích thật sự rất rõ ràng. Cậu đúng là một người tốt bụng mà."

"Không có chi hết, chúng mình là bạn học cả mà, mọi người cùng giúp đỡ nhau tiến bộ thôi." Bùi Dụ cảm thấy ngại ngùng.

Trình Trạch Hiền đang thu dọn sách vở bên cạnh cậu. Do tính cách cậu chàng khá lạnh lùng cho nên phần lớn các bạn cùng lớp đều không dám chủ động bắt chuyện với cậu chàng. Bùi Dụ chờ cho các bạn trở lại vị trí của họ dọn dẹp đồ đạc hết rồi mới quay người nói chuyện với vị trúc mã ngồi cùng bàn với cậu: "Cam, vừa nãy Tề Phần nhờ tớ chuyển lời cho cậu, nói rằng cảm ơn cậu đã giảng đề cho các bạn ấy."

"Ừ."

"Ngày mai là bắt đầu nghỉ hè rồi, cậu có kế hoạch gì chưa?"

"Tớ sẽ làm thêm gia sư, tớ cũng đã tìm được việc ở một tiệm trà sữa rồi." Trình Trạch Hiền chọn cái tốt để nói, còn những công việc tay chân bán thời gian thì không có ý định kể cho cậu biết. Khi ra ngoài tìm việc, cậu chàng cũng nói dối tuổi tác của mình, "Buổi tối tớ có thể cùng học với cậu."

Bùi Dụ như đang suy nghĩ gì đó mà gật gật đầu.

Các tiệm trà sữa thường xuyên tuyển các thanh niên có ngoại hình đẹp. Tuy rằng Trình Trạch Hiền ít nói nhưng chắc chắn ngoại hình của cậu chàng rất xuất chúng, đứng trong tiệm trà sữa nho nhỏ thì việc kinh doanh của cửa tiệm cũng sẽ phát đạt mà thôi.

"Ừa, cậu đừng để cho bản thân mình mệt quá đấy." Bùi Dụ lo lắng cậu chàng nhận quá nhiều công việc làm thêm trong một lúc thì cơ thể sẽ không chịu nổi, "Mới vừa thi xong, đêm nay cậu nghỉ ngơi cho tốt đấy nhé."

Rời khỏi trường học, kì nghỉ hè của bọn họ đã chính thức bắt đầu rồi. Sau khi Bùi Dụ tạm biệt Trình Trạch Hiền thì người nào về nhà nấy.

Để chúc mừng hai anh em kết thúc học kỳ, hôm nay cô Tống đã đi chợ mua nửa con gà về hầm với nấm để ăn. Mấy hôm trước Bùi Côn cũng đã bắt đầu nghỉ. Từ học kỳ sau trở đi, cậu nhóc sẽ trở thành học sinh lớp 6, sắp bước vào kì thi tuyển sinh cấp trung học cở sở rồi.

Trên gương mặt vẫn còn chút bụ bẫm non nớt của nhóc nhỏ lộ ra vẻ kiên định: "Đến lúc đó con cũng muốn thi vào trường Trung học Thực nghiệm, cố gắng sau này vào được Lương Anh và thi vào một đại học trọng điểm."

Bùi Dụ mỉm cười và gắp một cái đùi gà cho em trai: "Ừa ừa."

Tống Anh Lệ nhìn hai đứa con, trong lòng tràn đầy vui mừng: "Được, các con cũng đừng ép buộc bản thân quá, đêm nay cứ thư giãn đi, rồi ngày mai ra ngoài chơi nhé." Thường ngày mỗi khi tan học là bọn nhỏ đều lập tức về nhà học hành, đến kỳ nghỉ rồi thì đương nhiên phải đuổi hai đứa ra ngoài chơi cho thoải mái rồi.

Do thói quen lâu dài, sau khi Bùi Dụ ăn cơm với người nhà và giúp đỡ dọn dẹp rồi đi tắm rửa thì tự nhiên mà mở sách bài tập, bắt đầu làm không nghỉ......

Chờ đến khi Bùi Dụ làm xong đề đầu tiên của bài tập hè thì mới muộn màng nhận ra, chắc hẳn tối nay mình nên nghỉ ngơi một chút.

Trong lúc cậu đang đánh răng trước khi đi ngủ, tiếng chuông gió đã lâu không vang đột nhiên reo lên, cuối cùng cửa hàng nhỏ cũng đã chào đón được một khách hàng rồi!

Bùi Dụ nhanh chóng rửa sạch bọt trong miệng, rửa tay rồi lập tức đóng cửa phòng tắm lại, đi đến cửa hàng nhỏ —— hiện tại cho dù là cậu đang ở nơi nào thì cũng đều có thể đi đến được nông trại và cửa hàng nhỏ, nhờ có sự cho phép của Tinh Vân.

Khách đến lần này đầu đội mũ sắt, người mặc áo giáp, trong tay còn đang nắm một cây thương dài treo tua rua đỏ. Hơn nữa là không chỉ có một người đến, bên cạnh anh ta còn có thêm ba người nữa, quần áo cũng là kiểu dáng mà binh lính thời cổ hay mặc.

Thoạt nhìn trên gương mặt của cả bốn người bọn họ đều mang dáng vẻ vừa hoang mang vừa cảnh giác, khi nhìn thấy Bùi Dụ xuất hiện thì nắm chặt vũ khí trong tay rồi quát lớn: "Ngươi là người phương nào?" Khiến cho Bùi Dụ phải giật mình.

"Đừng lo lắng. Tôi- tôi là chủ nhân của nơi này, các anh muốn mua đồ ư?" Thật ra Bùi Dụ rất sợ bọn họ sẽ bất ngờ đâm cậu bằng cây thương dài đó.

Nghe Bùi Dụ nói như vậy, bốn người bọn họ nhìn nhau, ngập ngừng liếc nhìn căn nhà nhỏ tồi tàn nằm giữa vách đá núi khổng lồ này —— đây là sự tồn tại của cửa hàng nhỏ ở trong mắt của họ tại giờ phút này. Bất kỳ ai nhìn thấy tình huống như vậy cũng sẽ nghi ngờ có điều bất thường, chờ bọn họ buông lỏng cảnh giác thì người đang mai phục sẽ lập tức xông tới.

Nhưng chủ tiệm này nhìn rất thanh tú và lương thiện, không hề nhìn ra chút ý đồ xấu nào cả.

Vì thế bọn họ bước lại gần, người đầu lĩnh cất tiếng nói: "Ở đây có gì ăn được không?"

Bùi Dụ gật đầu, lấy rau củ ở phía sau ra.

Cậu sợ những người này nghi ngờ, cho nên tự bẻ dưa leo trước và ăn thử trước mặt họ.

Đã đi lạc ở đây được ba ngày hai đêm, bụng của các binh lính đã keo vang từ lâu. Họ thấy vậy thì không khỏi động lòng.

"Các anh có muốn mua không ạ?"

"...... Cái này, giá như thế nào?" Trên người của bọn họ cũng không còn tiền gì cả.

Bùi Dụ nhất thời không thể nhận biết thân phận bọn họ, chỉ có thể nhìn vào giá trị thẩm định mà Tinh Cân đưa ra và nói: "Ờm, lấy ấm nước của các anh đổi đi." Bọn họ tỏ ra vẻ ngạc nhiên, không dám tin mà dùng ấm nước để đổi lấy bốn trái dưa leo, một túi quả có màu đỏ to bự cùng với một bó bắp ngô vàng óng.

Ấm nước của các binh lính đều là được người nhà tỉ mỉ chuẩn bị trước khi lên đường. Tiền tệ ở mỗi thời đại của các chiều không gian là khác nhau, những vật dụng có ý nghĩa đối với mỗi người cũng khác nhau. Trong ấm nước này có chứa cực kỳ nhiều điểm năng lượng. Sau khi giao dịch thành công, Bùi Dụ thấy thanh năng lượng hệ thống được lấp đầy một cái vèo, vậy mà đã đạt được 92%.

Những binh lính sau khi đã giao dịch được đầy ắp lương thực vẫn cảm thấy không thể tin được. Bọn họ vẫn còn ngơ ngác, đi được một đoạn rồi mới chợt tỉnh ra, muốn quay trở về hỏi chủ tiệm cách để thoát khỏi quang cảnh hoang tàn không người vô tận này, thì phát hiện ra cửa tiệm đã không còn ở đó nữa. Sau đó họ đánh bậy đánh bạ mà đi đường khác, cũng nhờ có đủ lương thực để chống đỡ, cuối cùng họ vẫn thoát được nơi này và hội hợp cùng đại quân.

Sau này, mỗi khi nhớ tới lần gặp được cửa hàng nho nhỏ trong lúc tuyệt vọng, vị tướng trẻ kia và ba tâm phúc luôn cảm thấy vừa cảm kích vừa kính sợ, nghĩ rằng có lẽ đó là người trời hạ phàm để ban cơ hội sống sót cho bọn họ.

Đêm đó trước khi đi vào giấc ngủ, Bùi Dụ suy nghĩ, nếu như Cam đã có thể đi tìm việc làm thêm, thì có lẽ cậu cũng có thể thương lượng với cô Tống việc cậu sẽ tìm công việc làm thêm ở một nhà vườn ngoại thành trong khoảng thời gian này. Thứ nhất là có thể kiếm được thêm một ít tiền, thứ hai là những rau củ quả thu hoạch được trong nông trại nhỏ cũng có thể được mang về nhà một cách danh chính ngôn thuận.

Bởi vì phải ôn tập và tham gia kỳ thi cuối kỳ, Bùi Dụ đã năm ngày rồi không đến nông trại nhỏ. Lúc cậu đến vào buổi tối hôm nay, lập tức nhìn thấy cây đào lông mọc cao hơn cậu vậy mà đã rụng lá trụi lủi hết rồi!

Thôi rồi! Lòng Bùi Dụ như thắt lại, không quan tâm đến những cây trồng sinh trưởng rậm rạp khác mà vội vàng đi đến chỗ cây đào.

Hết chương 12.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv