Vì công dụng làm đẹp thần kỳ của dưa leo mà Bùi Dụ không khỏi nghĩ đến những loài cây khác. Nhà cậu có cô Tống, Bùi Côn và cả cậu đều đã ăn qua cải dầu, dầu hạt cải và cà chua, họ còn uống nước từ suối trong nông trại nhỏ nữa. Có so sánh rồi mới biết rằng những rau củ quả thu hoạch được trong nông trại nhỏ còn tốt hơn mua ở chợ. Thậm chí Bùi Dụ còn muộn màng nhận ra, chẳng lẽ việc vết thương trên eo của mẹ cậu có thể khỏe nhanh như vậy là do có liên quan tới suối thần sao?
Lúc trước khi cô Tống còn làm ở xưởng đóng hộp đã bị chấn thương thắt lưng rất nặng, nếu không thì cậu cũng sẽ không sợ hãi và đau buồn đến nỗi phải khóc thầm. Nhưng chỉ sau hơn nửa tháng ở nhà nghỉ ngơi, kết quả tái khám của cô Tống lại rất lạc quan. Hơn nữa, cứ mỗi khi làm xong công việc hằng ngày thì cậu đều uống nước lấy lên từ suối, sau đó sẽ lập tức cảm thấy có năng lượng hơn nhiều, cả người đều tràn đầy sức lực. Trong lòng Bùi Dụ đã có thêm hiểu biết về nông trại nhỏ.
Có được cửa hàng nhỏ, trong đầu Bùi Dụ cũng đã lập ra một kế hoạch be bé. Cậu lấy hết tất cả hạt giống còn dư mà cậu có rồi mang đến nông trại nhỏ, sau khi xới đất thì gieo từng hạt một —— ớt chuông, bắp ngô và rau ngó xuân. Sau khi thu hoạch chúng xong thì cậu sẽ để dành chỗ để trồng đào và dưa hấu.
Còn mấy hạt táo mà mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, sau khi được Bùi Dụ vất vả cần cù xới đất, tưới nước thì cũng đã mọc ra được một gốc chồi non rất nhỏ —— do tỉ lệ nảy mầm của hạt táo thật sự rất thấp, cho nên trồng bốn hạt mà có thể nảy mầm được một hạt là đã rất tốt rồi. Chờ cho mầm non cao thêm một chút nữa là phải cắm một cây gỗ ngay lập tức để giúp cho cây non mọc thẳng được.
Vào đầu tháng bảy, lứa bắp đầu tiên được trồng cuối cùng cũng đã nở hoa và trổ bông. Một loạt những cây bắp mọc thẳng tắp, cao ngang ngực Bùi Dụ. Những trái bắp xanh ngát và rắn chắc nằm nép giữa tán lá, râu bắp thì có màu hồng nâu, trông rất dài và rậm rạp. Tuy rằng vẫn chưa thấy được hạt bắp vàng óng bên trong, nhưng chỉ nhìn thôi là tự nhiên sẽ nghĩ tới hương vị bắp ngô thơm ngọt, kết cấu mềm dẻo.
Những lá và hoa thừa ở phần dưới của cây đều đã bị Bùi Dụ cẩn thận cắt bỏ, mỗi cây bắp chỉ để lại hai trái bắp mà thôi. Mấy hạt bắp bị rớt xuống cũng đã nảy mầm và phát triển, bắt đầu trổ lá.
Theo sự phát triển càng lúc càng dày đặc và tươi tốt của cây trồng trong nông trại, số chim chóc mà Bùi Dụ nhìn thấy cũng càng ngày càng nhiều —— chúng nó còn mổ hư mất mấy trái cà chua nữa. May là mấy con chim đó cũng thông minh, không mổ mỗi trái một lần. Bởi vì chim sẽ ăn bớt côn trùng cho nên Bùi Dụ cũng không đuổi chúng đi.
Chim và bươm bướm đều bay về phía có sương mù dày đặc rồi không nhìn thấy được chúng nữa. Bùi Dụ nhìn theo mà càng thấy tò mò về vùng đất bên ngoài nông trại nhỏ này.
Khi còn hai tuần lẻ một ngày là tới kì thi cuối kì, Bùi Dụ khẽ cắn môi, dùng số tiền hơn 30 tệ mà cậu âm thầm tiết kiệm được từ việc mua đồ ăn cho nhà khi trước, cộng thêm tiền tiêu vặt của bản thân để đi mua cành cây đào mật. Cây đào thường được trồng bằng phương pháp ghép cành. Muốn thu được trái đào trắng hồng, mọng nước và ngọt như mật thì cần phải chọn những cành tốt.
Cậu không quen biết ai trong các nhà vườn cả, cho nên chỉ có thể đến khu chợ nào đông người để tìm, tìm nông dân nào đó bán cây giống rồi hỏi xem họ có đào mật hay không.
Ở chợ có vài người bán cây giống, nhưng Bùi Dụ phải đi mất một lúc lâu mới tìm được một người có trồng cây đào mật.
Có hai cách để ghép cây đào là ghép cành và ghép chồi. Thời gian tốt nhất để thực hiện lần lượt là tháng ba, tháng bảy và tháng tám. Người nông dân thấy Bùi Dụ tuổi còn nhỏ, ban đầu còn tưởng rằng cậu nói đùa. Sau khi thấy cậu cực kỳ nghiêm túc đưa tiền cọc mà còn trả lời trôi chảy các câu về kiến thức trồng đào và ghép cây, lúc này người nông dân mới nhận ra là đứa nhỏ này thật sự muốn trồng cây ăn quả.
"Tỉ lệ sống sót của cây cao nhất là khi thực hiện ghép vào đầu mùa xuân. Thời tiết bây giờ mà ghép thì quá nửa là phải làm lần hai nữa đó." Người đó nhắc nhở cậu.
"Cảm ơn ạ, con sẽ chăm sóc tốt chúng nó." Bùi Dụ hẹn sáng mai sẽ tới lấy, vì hôm nay chú nông dân không chiết cành hay chồi nào mang theo cả.
Vào hôm sau, mới sáng sớm mà Bùi Dụ đã rời giường và ra ngoài, dùng bao bố bọc cành đào mật non rồi mang về nhà sớm. Nhân lúc Bùi Côn còn đang ngủ say thì cậu lẻn vào nông trại nhỏ. Lúc này màn đêm chỉ vừa buông xuống trong nông trại nhỏ, dưới bóng đêm ảm đạm, cậu dùng cay dao nhọn khắc một chữ "t" trên gốc cây đào lông. Sau đó cậu cũng cắt bỏ phần mạch gỗ trên cành đào mật, sau khi đặt phần đầu tượng tầng của cành ghép vào đối diện gốc ghép thì cậu cẩn thận quấn màng bọc thực phẩm thật kỹ lưỡng ngay chỗ ghép.
Có lẽ là do sợ đây là lần đầu tiên ghép cây của cậu, khả năng thất bại rất cao cho nên chú nông dân đó đã cho cậu tận bảy tám chồi đào, tất cả đều được chú ấy lựa chọn tỉ mỉ. Sau khi Bùi Dụ cẩn thận ghép tất cả số chồi vào trên cành đào lông thì mới thở phào một hơi, rời khỏi nông trại nhỏ.
Có lớp màng thực phẩm bảo vệ, cho dù trời có đổ mưa thì cũng không thấm nước vào chỗ ghép được.
Khi đi học vào thứ hai, cuối cùng Bùi Dụ cũng hoàn toàn chú tâm vào đợt ôn tập chạy nước rút cuối kỳ này.
Sau khi cậu đọc thuộc thơ cổ và đoạn văn cổ của môn Ngữ văn xong thì mới nhận ra, hình như hôm nay cậu không nghe thấy tiếng đọc bài của người ngồi cạnh cậu, vì thế cậu quay đầu sang nhìn Trình Trạch Hiền.
Người bên cạnh đang cúi đầu chép thơ, nhận thấy có ánh nhìn chăm chú về hướng mình nên hỏi: "Hả? Sao vậy?"
"Cậu bị cảm rồi hả?" Bùi Dụ giật mình, chẳng trách Cam không đọc thành tiếng. Giọng mũi của cậu chàng rất nặng, khiến cho giọng nói trở nên trầm và thu hút hơn, nhưng nghe có vẻ như cậu chàng đang cảm thấy rất khó chịu vậy.
"Ừ, có lẽ là vậy, tớ không sao đâu." Trình Trạch Hiền không muốn nói nhiều. Bản thân cậu chàng đoán được rằng, có thể là do hôm trước đi hỗ trợ khuân vác thùng hàng, đổ mồ hôi đầy người nhưng không kịp tắm rửa mà đi ngoài gió nên bị cảm lạnh.
Sức khỏe của cậu chàng cũng khá tốt, rất hiếm khi bị bệnh, cho nên bây giờ cậu chàng cũng chẳng thèm để tâm đến việc mình bị cảm. Nhưng dường như càng ngày bệnh của cậu chàng càng nặng hơn —— bị cảm ngay giữa mùa hè thật sự là một điều khó có thể tưởng tượng được.
Bùi Dụ lo lắng nói: "Giọng mũi của cậu nặng quá đi mất. Nếu trở nặng hơn thì cậu phải đi khám đi, không thì đến phòng y tế lấy thuốc cảm uống cũng được mà. Sắp thi rồi, cậu phải quan tâm sức khỏe chứ." Cậu biết là Cam muốn để cho hệ đề kháng của cơ thể tự điều chỉnh, tự chữa khỏi bệnh cảm.
"Ừ." Trình Trạch Hiền ngoài miệng thì đồng ý nhưng trong lòng lại hoàn toàn không hề có ý định đi khám —— mua thuốc tốn tiền, sức chống chịu cũng giảm, mà uống thuốc cảm còn dễ bị mệt nữa......
Bùi Dụ hiểu cậu chàng nhất. Mặc kệ cậu chàng có đến phòng y tế hay không, cậu lập tức cầm bình nước giữ nhiệt của mình và Cam rồi xách theo đến chỗ máy lọc nước ở cuối hành lang, sau đó đổ đầy nước ấm vào bình.
Trình Trạch Hiền thấy cậu quay về, đành phải ngoan ngoãn uống một ngụm nước ấm. Nước mà nhà trường sử dụng được lấy từ tháp nước công nghiệp, uống vào còn cảm nhận được thoang thoảng mùi bột tẩy đọng lại ở cuống họng. Tuy nhiên sau khi uống nước ấm, cổ họng cậu chàng đúng là đã thấy thoải mái hơn nhiều, mặc dù mũi vẫn bị nghẹt như trước.
Nếu không uống thuốc vậy thì cứ uống nhiều nước ấm. Bùi Dụ không chỉ lấy nước cho cậu chàng, mà còn phải coi cậu chàng uống. Hai người duy nhất mà Trình Trạch Hiền không bao giờ nói lời từ chối được chính là bà nội và Bùi Dụ. Cậu lấy cho cậu chàng bao nhiêu nước ấm thì cậu chàng sẽ uống bấy nhiêu. Bùi Dụ rất háo hức mong chờ cậu chàng khỏe lại, ánh mắt quan tâm và đau lòng đó không thể lừa gạt được người khác.
Vì thế khi vừa tan lớp, Bùi Dụ đi lấy nước cho cậu chàng, còn cậu chàng thì đi vệ sinh. Tới lúc tan học buổi chiều, cuối cùng mũi của cậu chàng cũng đã đỡ nghẹt hơn một chút.
"Hôm nay tớ chở cậu nha Cam. Cậu bị cảm thì cứ để tớ chở đỡ một đoạn đi." Sau khi đến bãi giữ xe đạp, Bùi Dụ nắm chặt lấy tay lái của xe.
"...... Cậu chở không nổi đâu, đừng quậy nữa." Trình Trạch Hiền cao hơn và cũng nặng hơn cậu, thêm cả cặp sách của hai đứa cộng lại cũng hơn 30 cân.
"Ôi tuần nào tớ chả chở nước, quen rồi. Nhanh lên, cậu ngồi yên sau đi!" Bùi Dụ cố chấp mà nói.
Trình Trạch Hiền đành phải chịu thua cậu, lấy cặp của cậu ôm vào người rồi ngồi lên yên sau.
Chiều cao của Bùi Dụ cũng vừa hay phù hợp với chiếc xe đạp này, cậu nhắc nhở đằng sau một câu "Ngồi yên nha Cam", sau đó liền bắt đầu đạp bàn đạp. Sau khi cậu lảo đảo lắc lư một lúc thì đã vững vàng chạy được trên đường nhựa.
Đây là lần đầu tiên cậu chở Cam. Bùi Dụ đạp xe rất hăng hái, chẳng để thừa một tí sức lực nào cả. Khi đổ dốc, cậu còn nhắc nhở Cam phải ôm chặt cậu để không bị xóc nảy rồi té ngã.
Trình Trạch Hiền do dự một chút. Cậu chàng một tay ôm cặp sách, một tay thì ôm chầm lên phía trước. Vòng eo của cậu thiếu niên đang ngồi trước mặt cậu chàng thon gầy, không hề có chút mỡ thừa nào, khiến cho người khác phải cảm thấy thương xót và yêu thương khi ôm vào lòng.
Cậu chàng cảm giác được dưới cánh tay đang ôm lấy cậu là chiếc bụng nhỏ đang lên xuống, dường như theo đó mà cậu chàng cũng cảm nhận được tiếng tim đập của Bùi Dụ, thình thịch thình thịch.
Đôi môi không biết đã cong lên từ khi nào.
Đêm đó, khi Bùi Dụ đi đến nông trại nhỏ đã múc nước từ suối cho vào lu nước. Hôm sau cậu bỏ thêm gừng vào nồi nước để nấu trà gừng, sau đó đổ vào bình để mang theo đến trường. Khi Cam tới trường thì trà vẫn còn ấm, có khi nước suối sẽ chữa được bệnh cảm cho cậu ấy.
Sau khi về nhà vào tối hôm qua, Trình Trạch Hiền đã tự nấu trà gừng để uống. Hôm nay cậu chàng lại phải uống thêm nước gừng mà Bùi Dụ mang đến nữa. Đến cuối ngày, cuối cùng cậu chàng cũng đã thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.