Sau khi từ biệt Sở Huyền Thần, Vân Nùng cũng không suy nghĩ gì, mang theo Thúy Kiều về nhà. Nàng cũng không biết tâm tư của Sở Huyền Thần, càng không biết vì sao Nghiêm Lang lại thay đổi lập trường như vậy, nhưng nàng cũng chẳng quan tâm làm gì cho mệt thân.
Theo nàng, Sở Huyền Thần là một công tử tao nhã, tướng mạo tính tình đều tốt, đối xử với người khác luôn hiền lành, chỉ tiếc là trời sinh khuyết điểm, không có cách nào vào triều làm quan để phát triển sự nghiệp.
Nhiều năm như vậy, nhưng bạn tốt của nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn người có cảm tình thì chỉ có duy nhất một người là Cố Tu Nguyên.
“Tiểu thư,”
Thúy Kiều nhắm mắt theo đuôi theo sau lưng nàng, hiếu kỳ nói:
“ Người vừa rồi là Sở đại công tử đúng không ạ? Vị công tử gây sự kia là loại người gì, rõ ràng trước đó còn mạnh miệng ngẩng cao đầu, vậy mà vừa gặp lại đã quay ngắt 180 độ.”
Lúc này, mặt trời cũng đã sắp lặn, ánh chiều tà chiếu vào nền gạch xanh. Vân Nùng cũng không có chuyện gì, liền nhẹ giọng nói với Thúy Kiều:
“Sở đại công tử là biểu huynh của Nghiêm công tử, nhưng tuổi tác hai người kém nhau rất nhiều, cho nên lời nói của Sở đại công tử cũng có chút trọng lượng.”
Đối với mấy chuyện này, Thúy Kiều hoàn toàn không biết gì cả, nghe xong mới đại khái hiểu được.
“Đại công tử thật là công tư phân minh, nếu không có hắn thì vị Nghiêm công tử này cũng chẳng đến xin lỗi đâu.”
“Kệ hắn đi,”
Vân Nùng không để ý nói:
“Ta cũng không cần câu xin lỗi của hắn.”
Người khác nói thế nào nàng còn không thèm quan tâm, huống chi lời xin lỗi này cũng chẳng phải cam tâm tình nguyện, chẳng qua là do Sở Huyền Thần ép buộc mà thôi.
Nhưng không thể không thừa nhận, nhìn bộ dạng nén giận của Nghiêm Lang, vẫn là có chút ý tứ .
Vân Nùng nhẹ nhàng nở nụ cười, bước chân nhanh hơn một chút:
“Đi thôi, để xem hôm nay sẽ ăn món gì.”
Đầu bếp nữ đã thăm dò khẩu vị Vân Nùng, mặc dù đồ ăn không nhiều lắm nhưng đều hợp ý của nàng. Vân Nùng ăn no bụng mới buông đũa xuống, lại uống thêm bát canh sườn củ sen mới cảm thấy mỹ mãn.
Ăn cơm xong, nàng đi dạo quanh vườn để tiêu cơm một chút rồi sau đó mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Không biết Cố Tu Nguyên khi nào sẽ đến, nàng đã có thói quen không để Thúy Kiều hầu hạ vào ban đêm. Thúy Kiều không biết nội tình nhưng cũng không hỏi nhiều, lấy ấm trà đi châm nước nóng, thay nàng gấp lại quần áo rồi mới đóng cửa lui ra ngoài.
Thúy Kiều vừa đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Vân Nùng, thoáng chốc có vẻ hơi trống trải.
Gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, Vân Nùng chỉ mặc một bộ quần áo ở trong, ngồi ở trước bàn trang điểm chậm rãi chải tóc, nàng quay đầu liếc mắt, muốn đến đóng cửa sổ lại.
Nhưng khi ngón tay vừa chạm vào khung cửa thì nàng lại sửa chủ ý, thu tay lại.
Với thân phận hiện thời của Cố Tu Nguyên, ban ngày đều phải xử lý nhiều chuyện quốc gia đại sự, buổi tối lại muốn đến chỗ nàng, ngủ được một chút thì sáng sớm hôm sau phải rời đi ngay, lại hồi phủ thay triều phục rồi vội vàng lên triều…Không biết còn có thời gain ăn chút cơm hay không.
Nàng có chút mềm lòng, muốn chuẩn bị cho Cố Tu Nguyên vài bộ quần áo, nhưng ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu, Vân Nùng lại cảm thấy không ổn, nếu như thế thì sẽ có nhiều rắc rối hơn.
Vân Nùng thở dài, không muốn nghĩ gì nữa, liền thổi đèn rồi lên giường ngủ.
Đêm đó nàng cũng không ngủ yên ổn, luôn mơ về chuyện kiếp trước.
Khi thì mơ về lúc hai người gặp nhau, khi thì lúc hai người vui vẻ bên nhau…Khi thì lúc hai người tranh cãi với nhau, nhưng tình huống này không nhiều lắm.
Nếu đi tìm nguồn gốc thì vụ tranh cãi còn liên quan đến Cảnh Ninh.
Thực sự cũng có trách vì sao Cố Tu Nguyên và Cảnh Ninh bây giờ lại không vừa mắt nhau, khi từ kiếp trước của Vân Nùng, hai người đã bắt đầu kết thù kết oán rồi.
Đó là hôm sinh nhật Vân Nùng, năm đó nàng cũng không xã giao nhiều, nên cũng không mời nhiều khuê tú ở Lạc Dương, mà chỉ đến biệt viện để thảnh thơi hơn một chút. Cảnh Ninh ở đông uyển liền sai người làm tiệc rượu để đãi sinh nhật Vân Nùng, còn cho Vân Nùng một “đại lễ”.
Cố Tu Nguyên không theo Vân Nùng đến đông uyển, mà ở lại tây uyển chờ nàng trở về, nhưng không ngờ là Cảnh Ninh cho người đưa tới bốn tên trai bao.
Tuy rằng giữa hai người không có danh phận gì đáng nói, nhưng lưỡng tình tương duyệt, coi như hiểu trong lòng mà không nói.
Nếu hắn không động tâm với Vân Nùng thì không cần để ý làm gì, nhưng hắn đã thích nàng, nên sẽ rất khó không quan tâm.
Vân Nùng uống say, sau khi trở về liền bổ nhào lên người Cố Tu Nguyên,
"Cảnh Ninh còn tặng ta một phần đại lễ, "
Vân Nùng chỉ nghe Cảnh Ninh nói là "Đại lễ", về phần đại lễ này rốt cuộc là cái gì, Cảnh Ninh lại không nói rõ. Nàng ôm lấy cổ Cố Tu Nguyên, hiếu kỳ nói:
“Ngươi thấy không?”
Cố Tu Nguyên bị bộ dáng không chịu để tâm của nàng làm cho tức giận, cắn răng nói:
“Thấy, thật đúng là đại lễ.”