Nghiêm Lang ở xa xa liền nhận ra Vân Nùng, vừa thấy nàng liền nghĩ tới chuyện lúc nảy, giống như là bị quỷ đòi nợ, hắn theo bản năng muốn trốn tránh. Nhưng còn chưa kịp hành động, hắn đã bị biểu huynh gọi lại:
“A Lang, ta đã giảng giải cho ngươi thế nào?”
"Đại biểu huynh,"
Nghiêm Lang với vẻ mặt đau khổ,
"Chúng ta mới là thân thích, huynh không bênh ta thì thôi, lại còn bênh người ngoài?”
Nhắc tới điểm này, Nghiêm Lang liền cảm thấy thật oan ức.
Hôm nay hắn xuất môn vốn là muốn đến Sở gia, kết quả lại ở Ỷ La Hương trì hoãn thời gian, khi đến Sở gia thì hơi trễ một chút, Sở Huyền Thần hỏi nguyên do thì hắn đem chuyện này kể hết ra, đã vậy còn miêu tả Vân Nùng là một cô nương nhỏ mọn khắc nghiệt.
Kết quả biểu huynh nghe xong, chẳng những không an ủi mà ngược lại còn chỉ trích giảng đạo cho hắn.
Nghiêm Lang biện giải nói:
“Huynh chưa thấy bộ dạng của cô nương kia đâu, bậy giờ còn lại phải đến xin lỗi, lý nào lại vậy?”
Thấy Sở Huyền Thần thờ ơ, hắn lại xin khoan dung nói:
"Đại biểu huynh, lúc nảy ta bị nhìn ra mùi hương đang dùng, dĩ nhiên mất hết cả mặt, huynh giơ cao đánh khẽ cho ta một đường lui đi, đừng để ta lại đi gặp cô nương đó.”
Sở Huyền Thần vẫn bộ dáng bất động như cũ:
“Chuyện này là do ngươi gây ra, nếu không phải ngươi tới gây hấn thì cũng không có chuyện này. Về tình về lý, ngươi đều phải đến đó tạ lỗi.”
Lời này nghe qua thì không vấn đề gì, Nghiêm Lang đầu tiên là im lặng, nhưng lại nhịn không được nhỏ giọng nói:
“Lúc trước có chuyện gì thì huynh đều răn dạy hai câu là được rồi, sao lần này huynh lại nghiêm túc như vậy?”
Sở Huyền Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn:
“Thế nào, ngươi muốn đem những chuyện lúc trước ra phân xử nghiêm túc không?”
Nghiêm Lang: "..."
Mặt mũi hắn trắng bệch, vội vàng lắc đầu xua tay, như là sợ biểu huynh sẽ thật sự làm như vậy.
Hắn được tổ mẫu cưng chiều, muốn làm cái gì thì làm cái đó, càng không để ý đến việc học hành, cha mẹ cũng không dám chống đối tổ mẫu, họ cảm thấy mãi như thế cũng không tốt cho nên đã đưa hắn đến Sở gia để đọc sách, nhờ Sở Huyền Thần răn dạy.
Mấy năm trôi qua, Nghiêm Lang cũng nghe lời Sở Huyền Thần hơn cha mẹ hắn, dù sao có tổ mẫu bao che nên hắn không biết sợ cha mẹ, nhưng biểu huynh lại dạy hắn tứ thư ngũ kinh, đọc sách chép sách bằng roi vọt.
Vân Nùng cũng đứng lại nhìn sắc mặt của Nghiêm Lang, nhịn không được nở nụ cười nhẹ, lại đem ánh mắt đặt trên người Sở Huyền Thần.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng đứng đắn đánh giá Sở Huyền Thần như vậy.
Tuy rằng là có chân tật, nhưng thoạt nhìn cũng không tính nghiêm trọng, ít nhất hoạt động cũng không lo ngại.
Nếu là lưu tâm quan sát, cũng có thể nhìn ra chân có chút thọt, nhưng đã bị thần sắc của hắn che lấp, tướng mạo của hắn ôn nhu như ngọc, khí chất hấp dẫn, người ta cũng không để ý đến chút khuyết điểm này.
Lúc trước Vân Nùng liền đoán được Nghiêm Lang là người thân thiết với Sở gia, bây giờ lại thấy hai người ở cùng một chỗ, liền không khó đoán ra thân phận của Nghiêm Lang.
Nghiêm gia là ngoại tổ gia của Sở Huyền Thần, cậu của hắn ở trong triều giữ chức ngự sử. Vân Nùng cũng có nghe qua thanh danh của vị này, nói chung cũng công minh liêm chính nhưng lại rất sợ vợ, còn từng gây ra những chuyện chê cười, Cảnh Ninh cũng từng kể những trò cười của hắn cho nàng nghe.
Vân Nùng tưởng rằng gặp Sở Huyền Thần và Nghiêm Lang chỉ là ngoài ý muốn, cho đến khi hai người họ đi tới trước mặt nàng, nàng có chút miễn cưỡng muốn quay người lại, ánh mắt dừng trên hai người họ, lộ ra vẻ nghi hoặc:
“Sở công tử?”
"Tạ cô nương, " Sở Huyền Thần vuốt cằm nói,
“Lâu rồi không gặp.”
Nói xong, hắn nhàn nhạt lườm tên Nghiêm Lang đang ấp a ấp úng bên cạnh. Vân Nùng cũng không biết gì nhìn về phía Nghiêm Lang.
Nghiêm Lang vốn là muốn từ nay về sau sẽ không đến Ỷ La Hương để gặp Vân Nùng nữa, nhưng hiện thời bị ép đến thực sự là có chút dọa người.
Nghiêm Lang cắn chặt răng, dứt khoát nhìn nàng nói:
“Tạ cô nương, chuyện hôm nay, là ta…Không đúng, kính xin cô nương thứ lỗi.”
Trước đó Vân Nùng căn bản không nghĩ tới có thể nghe được một câu xin lỗi, tuy rằng có chút không tình nguyện nhưng nghe qua cũng có một chút thành tâm.
Vân Nùng cố nén không bật cười, đôi mắt đào hoa mang theo chút ý cười, kéo dài âm điệu: “Ừm”
Thấy nàng cười, Nghiêm Lang giống như một con mèo điên, nhưng chưa kịp phát tiết thì bị ánh mắt của Sở Huyền Thần ngăn lại, rất là oán niệm. Hắn thật sự không hiểu tại sao biểu huynh lại có thể bất công thiên thành như vậy?
Sở Huyền Thần nhìn về phía Vân Nùng:
“Tính tình xá đệ hơi bốc đồng, khiến cô nương phiền toái rồi.”
“Không có gì.”
Vân Nùng tỏ thái độ với Nghiêm Lang nhưng đối với Sở Huyền Thần thì rất tao nhã, chỉ cười lại nói:
“Cũng không phải chuyện to tát gì, đại công tử không cần chú ý đâu.”
Từ trước đến nay, ai đối xử với Vân Nùng như thế nào thì nàng sẽ đáp trả như thế đấy.
Thấy khuôn mặt dịu dàng tiểu thư khuê các của nàng, Nghiêm Lang càng giận không có chỗ phát tiết, thấy biểu huynh bị bộ dáng này làm cho lu mờ, hắn hận không thể lập tức tận tình khuyên nhủ.
Nhưng khi hắn thấy rõ vẻ mặt của biểu huynh khi nhìn Vân Nùng lại không khỏi sửng sốt.
Sở Huyền Thần là trưởng tử Sở gia, tuổi cũng không còn nhỏ nhưng lại chưa từng cưới vợ.
Sở nhị công tử đã sớm thành thân, năm trước còn có tiểu hài tử, việc hôn sự của tam công tử cũng đã được bàn bạc qua.
Tuy rằng Sở Huyền Thần có tật, nhưng hắn cũng không phải người bất tài, hơn nữa sau khi tân đế đăng cơ thì số người muốn kết thân với Sở gia cũng không ít. Thậm chí ngay cả Hoài Chiêu quận chúa cũng đã từng được mai mối với trưởng công tử, nhưng lại bị hắn lấy lý do “Không muốn trì hoãn người khác” để khéo léo từ chối.
Hai năm nay Nghiêm Lang cũng đã từng chế nhạo hỏi rằng rốt cuộc hắn thích cô nương như thế nào, Sở Huyền Thần chỉ cười mà không đáp, ngược lại còn chỉ bảo Nghiêm Lang.
Nhiều năm như vậy, Nghiêm Lang chưa từng thấy biểu huynh thích vị nào, thậm chí còn hoài nghi biểu huynh không phải nam tử…Cho tới hôm nay, phát hiện vẻ mặt của hắn nhìn Vân Nùng, khác hẳn với những cô nương khác, có chút ôn nhu.
Nghiêm Lang phát hiện điều này, thật sự không biết nên khóc hay cười, rõ ràng là trong kinh có nhiều khuê tú như vậy, biểu huynh làm sao có thể thích một cô nương như thế này?
Vân Nùng cũng không biết Nghiêm Lang đang nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy vẻ mặt dở khóc dở cười của hắn rất thú vị, nàng mím môi để áp chế nụ cười.
“Còn nữa,”
Sở Huyền Thần nghĩ nghĩ, lại nói,
“Làm phiền cô nương đặc biệt điều chế tùng giản, ta rất thích.”
Vân Nùng phục hồi tinh thần lại, hiểu rõ nói:
“Có đầy đủ nguyên liệu thì cũng không tốn công sức nhiều, đại công tử không cần khách khí.”
Lúc trước Sở Tử Du nhờ nàng điều chế tùng giản cũng chưa nói là muốn làm cái gì, lúc đó Vân Nùng còn cảm thấy kỳ quái, rõ ràng Sở Tử Du quen dùng mùi hương tên oản lan, thế nào lại muốn mùi tùng giản này? Nhưng bây giờ nàng đã hiểu được, Sở Tử Du muốn mua hương liệu này cho huynh trưởng.
Còn mùi hương của Nghiêm Lang, chắc là chiếm được của Sở Huyền Thần.
Nghiêm Lang hiển nhiên cũng nghĩ đến việc này, nhưng mà tâm tình hắn thật sự phức tạp, tự nhiên bắt đầu lo lắng cân nhắc.
Với gia thế của Sở gia hiện giờ thì có thể cho phép trưởng tử cưới một cô nương bình thường như vậy sao?
Bất kể là Sở Huyền Thần hay là Vân Nùng, đều không biết Nghiêm Lang đang suy nghĩ sâu xa như thế, hai người thật sự không quá quen biết, nói chuyện phiếm hai câu thì cũng chẳng còn gì để nói.
Sở Huyền Thần cũng không ở lâu, nói lời tạm biệt với Vân Nùng rồi rời đi.
Nhưng mà Nghiêm Lang cũng không phản ứng đi lại, vẫn là bị tên sai vặt nhắc nhở mới hồi phục tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn Vân Nùng một cái rồi sau đó đi theo biểu huynh.
Hắn châm chước tìm từ, dè dặt cẩn trọng hỏi câu:
“Biểu huynh đã quen biết với vị cô nương kia rồi sao?”
Nghiêm Lang tự cho bản thân mình có tính che giấu giỏi, nhưng Sở Huyền Thần dạy dỗ hắn lâu như vậy, vừa nhìn qua là biết hắn đang nghĩ gì. Nhưng Sở Huyền Thần cũng không răn dạy, nghĩ nghĩ rồi thấp giọng thở dài:
“Đúng vậy.”
Nghiêm Lang thấy hắn không giống tức giận, mới lại truy vấn nói:
“Nếu là vậy thì huynh còn băn khoăn cái gì?”
Thấy Sở Huyền Thần không đáp, Nghiêm Lang lại có chút nhiệt tình khuyên nhủ:
“Biểu huynh xưa nay luôn sống minh bạch, sao lại do dự chuyện này? Nếu thích cô nương ấy thì nên bộc bạch tâm ý mới đúng, nếu chậm một bước thì hối hận cũng không kịp nữa đâu.”
Lúc này hắn nghiễm nhiên vứt bỏ thành kiến với Vân Nùng, nhiệt tình giúp vui.
Sở Huyền Thần vẫn không nói chuyện, vẻ mặt cũng dần dần lạnh đi.
Nghiêm Lang còn tưởng hắn không thích cô nương gia, cho nên khi biết chuyện này thì liền bắt đầu tràn đầy phấn khởi đưa chủ ý cho hắn.
“Ngươi biết nhiều như vậy,”
Sở Huyền Thần chen ngang, mỉm cười hỏi:
“Là học được ở đâu vậy?”
Nghiêm Lang thấy nụ cười quen thuộc, lập tức ngậm miệng, sợ biểu huynh lại bắt đầu răn dạy hắn.
“Việc này cũng không liên quan đến ngươi, cũng không cần nói với bất kỳ ai.” Sở Huyền Thần dặn dò.
“Được, ta không nói.”
Đầu tiên là Nghiêm Lang đồng ý, nhưng nhịn không được lại nhỏ giọng nói:
“Nhưng huynh nên suy nghĩ cẩn thận, bây giờ không hành động thì tương lai hối hận cũng không kịp.”
Sở Huyền Thần rũ mắt xuống, thấp giọng lẩm bẩm:
“Đã chậm rồi.”
Hắn cũng không cho Nghiêm Lang có cơ hội lắm miệng, vỗ vai nói:
“Ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, nên làm chuyện đứng đắn đi, đừng chơi bời lêu lổng làm xằng làm bậy nữa, nếu không ta sẽ về nói với dì dượng, cho ngươi đi theo ta đấy.”
Nghiêm Lang lập tức không còn tâm tư giúp vui nữa, đứng thẳng người nói:
“Đã hiểu.”