Kiếp trước Vân Nùng không có kiêng dè điều gì, căn bản là không có trưởng bối quản thúc.
Lại có chuyện ly hôn của Cảnh Ninh trước đó cho nên Đậu thái hậu cũng mở một mắt nhắm một mắt với chuyện hôn nhân của nàng, mặc dù bà cũng muốn thu xếp chuyện hôn sự cho Vân Nùng, nhưng cũng không khắt khe quá, tùy nàng muốn làm gì thì làm.
Tuy Chúc ma ma cũng hay nhắc tới nhưng chỉ cần nàng cho những lời đó như gió thoảng bên tai thì cũng không có vấn đề gì. Xét cho cùng thì chẳng qua là nàng không nghĩ sẽ có mối quan hệ hôn nhân với Cố Tu Nguyên mà thôi.
Hiện tại tuy cũng có những lời đồn đại nhảm về hai người họ, nhưng để thừa nhận chuyện đó thì là cả một vấn đề. Về chuyện thành thân thì Vân Nùng càng chưa hề nghĩ tới.
Sau khi về đến nhà, Chúc ma ma còn để phần đồ ăn cho nàng ở phòng bếp, biết nàng đã ăn ở ngoài thì liền sai tiểu nha hoàn đi xử lý, rồi sau đó nhìn Vân Nùng nói:
“Tiểu thư nếu muốn ra ngoài đi dạo thì tốt nhất là nên mang theo Thúy Kiều, chứ lỡ lẻ loi một mình mà gặp phải kẻ xấu thì không biết sẽ như thế nào đâu.”
Nghe Chúc ma ma nói đến câu “lẻ loi một mình”, Thúy Kiều nheo mắt nhịn không được nhìn về phía Vân Nùng.
Vân Nùng lặng lẽ cúi đầu uống trà. Trước kia, lúc còn ở trong cung, ma ma đi theo nàng cũng hay nói như vậy.
Chúc ma ma nhịn không được thở dài, lại nói:
“Đi cả ngày ở bên ngoài chắc tiểu thư cũng đã mệt rồi, nước ấm đã chuẩn bị sẵn, tiểu thư tắm rửa rồi đi nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừm.”
Vân Nùng nhẹ nhàng đáp rồi sau đó cười nói:
“Ta lớn như vậy rồi, ma ma không cần lo lắng cho ta như vậy đâu.
Chúc ma ma là nhũ mẫu của thân chủ này, nhiều năm như vậy vẫn một lòng hết dạ với Tạ gia.
“Ngươi đó.”
Chúc ma ma thấy nàng cười, bà lắc đầu cười nói:
“Đúng vậy, chớp mắt mà đã lớn như vậy rồi.”
Vân Nùng đứng dậy giãn gân cốt rồi cùng Thúy Kiều đi tẩy trang, tắm rửa rồi lên giường đi nghỉ.
Nghĩ tới chuyện ban ngày, trong lòng nàng nghi ngờ rằng Cố Tu nguyên sẽ lại đến đây cho nên nàng đã cho Thúy Kiều đi chỗ khác.
Nhưng thật bất ngờ, Cố Tu Nguyên lại không đến, giống như là đã quên câu “Đòi lại cả vốn lẫn lời” mà hắn đã nói vào ban ngày. Vân Nùng cũng không ngủ được, dựa vào giường vuốt ve mái tóc.
Gần đây Hoài Nam gặp tai hoạ, nàng cũng có nghe thấy, trong triều bận rộn giúp nạn thiên tai, cũng không rảnh rỗi gì. Nhìn bộ dáng của Cố tu Nguyên lúc ban ngày cũng biết là hắn đang rất bận rộn, chẳng qua là hắn biết Ỷ La Hương khai trương nên mới tranh thủ đến đó một chuyến với nàng.
Cố Tu Nguyên có vẻ rất tận tâm với nàng, nhưng những việc nhỏ này thì hắn luôn biểu lộ, nhưng lại giấu diếm chuyện lớn với nàng, khiến nàng luôn cảm thấy có chút khúc mắc.
Suy nghĩ một chút, cộng thêm chuyện ban ngày mệt mỏi nên nàng cũng thiếp đi rất nhanh.
Mấy ngày sau nàng cũng không đến Ỷ La Hương, mọi chuyện đều giao cho A Lăng, còn mình ở trong nhà điều chế hương.
Chúc ma ma rất vui khi thấy như vậy, bà cao hứng phân phó đầu bếp đổi nhiều món đa dạng cho nàng ăn ngon.
Vân Nùng ở trong nhà khoảng năm sáu ngày, vốn là để nghiên cứu điều chế hương mới, nhưng Cảnh Ninh lại tìm đến cửa.
Từ lúc thái hoàng thái hậu tái phát bệnh cũ, Cảnh Ninh cũng túc trực trong cung để chăm sóc, mặc dù Vân Nùng rất lo lắng nhưng cũng không thể làm được gì. Vừa thấy Cảnh Ninh đến, nàng liền hỏi:
“Bệnh tình của thái hoàng thái hậu thế nào rồi? Ngươi ra khỏi cung thì chắc đã đỡ rồi phải không?”
Trên mặt Cảnh Ninh không có chút ý cười, thần sắc nản lòng, trong lòng Vân Nùng chùng xuống, có chút không thở nổi.
“Lão nhân gia gần đây ít tỉnh táo, trong lúc hôn mê luôn gặp ác mộng, dường như là có gì đó nói không rõ…”
Cảnh Ninh ngồi xuống bên cạnh Vân Nùng, nhẹ giọng nói:
“Thái y cũng không dám nói gì, ta lén hỏi vị thần y kia, hắn nói hiện thời chỉ có uống thuốc cầm cự…Nhanh thì nửa tháng, lâu thì hơn một tháng.”
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi nghe Cảnh Ninh nói như vậy, Vân Nùng vẫn không thể tin nổi, thanh âm có chút run lên:
“Không còn cách nào khác sao?”
“Có người nói muốn thỉnh cao tăng ở Hộ Quốc Tự đến niệm kinh trừ tà, đã trở về xin chỉ thị của hoàng thượng.”
Cảnh Ninh có chút bất đắc dĩ:
“Nhưng cũng có người nói như vậy không ổn, sợ sẽ làm tổn hại đến thanh danh của hoàng tộc.”
Vân Nùng chần chờ nói:
“Điều này sẽ hữu dụng sao?”
“Chuyện đã tới nước này thì cũng chẳng để ý tới hữu dụng hay vô dụng, có làm gì thì đại phu cũng gật đầu đồng ý.”
Cảnh Ninh dừng một chút,
“Hơn nữa, thái hoàng thái hậu thật sự có tâm bệnh, xưa nay bà lại rất tin thần phật, có khi lại hữu dụng cũng không chừng.”
Nàng nói như sợ người khác nghe thấy, ép thanh âm đến cực thấp, Vân Nùng sửng sốt một lát mới ý thức được nàng đang kiêng dè điều gì.
“Năm đó…”
Vân Nùng nhỏ giọng hỏi:
“Những lời đồn đại kia là thật sao?”