Vân Nùng bị hắn hôn khiến cả người như nhũn ra, ý loạn tình mê, cũng không để ý tới những lời của Cố Tu Nguyên có cái gì không đúng, chỉ dựa vào vai hắn thở phì phò.
Cố Tu Nguyên cố kìm chế lại cảm xúc, sau một lúc lâu mới lui lại, sửa sang lại quần áo cho Vân Nùng, vén lại mái tóc rối bù của nàng rồi sau đó thấp giọng nói:
“Trở về đi.”
Gò má của Vân Nùng cũng dần dần bớt đỏ, nàng nâng tay che mặt:
“Trễ một chút rồi nói tiếp.”
Giữa ban ngày mà hồi phủ thì thực sự có chút khiến người ta thẹn thùng. Tuy rằng khi nàng còn là quận chúa, chuyện hoang đường gì hai người cũng đều đã làm qua, nhưng hiện giờ nàng vẫn cảm thấy ngại ngùng.
Ba chữ “không tình nguyện’ ở trên mặt nàng, cho nên Cố Tu Nguyên cũng không thể làm gì, cúi đầu mang theo chút giận, rồi lại không nhẹ không nặng cắn vào môi nàng, sau đó lui người lại:
“Tùy nàng.”
Bây giờ là sau giữa trưa của ngày xuân, ánh mặt trời rất dịu nhẹ. Vân Nùng đẩy cửa sổ ra để chút nắng chiếu vào. Nàng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lát, có chút mệt mỏi rã rời nâng tay che miệng ngáp một cái.
“Nàng mệt à?” Cố Tu Nguyên hỏi.
Vân Nùng gật gật đầu, ở một bên ngồi xuống, nằm ườn trên bàn nhắm mắt lại. Mái tóc đen dài xõa xuống che khuất thân hình của nàng.
Cố Tu Nguyên đến ngồi gần nàng, vân vê mái tóc của nàng, ban đầu là vuốt bên ngoài, sau đó lại luồn năm ngón tay vào trong tóc, cứ làm đi làm lại như vậy. Hắn nhìn Vân Nùng đang giãn cơ mặt ra, yên tĩnh nhưng lại thỏa mãn.
Tuy hơi không thực tế nhưng Cố Tu Nguyên lại có hi vọng thời gian có thể đứng lại ở khoảnh khắc này. Không cần phải yêu hận, không cần phải trả thù ân oán cho tổ tông, cùng Vân Nùng ở một chỗ như này thì thật là tốt.
Vân Nùng ngủ một chút đã qua hơn nửa canh giờ, khi mở mắt ra nàng phát hiện Cố Tu Nguyên vẫn ở vị trí cũ, hình như là không nhúc nhích gì.
“Ngươi…”
Vân Nùng ngồi thẳng lại, đang muốn nói gì đó nhưng do nàng ép cánh tay hồi lâu nên tay bị tê, nàng “ôi” lên một tiếng, vẻ mặt đau khổ ôm cánh tay.
Cố Tu Nguyên có chút đau lòng, hắn cầm tay nàng rồi thay nàng vuốt ve, sau đó lại đứng phía sau nàng đấm đấm vào lưng.
Vân Nùng được hầu hạ thoải mái, vẻ mặt giãn ra dựa vào trên người hắn. Bộ dáng này thật giống với đôi uyên ương lúc trước ở phủ quận chúa.
Cố Tu Nguyên nở nụ cười nhẹ: “Nàng đó…”
Lúc này trời vẫn còn sớm, Vân Nùng cũng không vội vã rời Ỷ La Hương, không có chuyện gì làm nên nàng lấy sách ra xem. Cố Tu Nguyên cũng không nói gì, chỉ cùng nàng ở trong này giết thời gian. Hai người không ai nói chuyện nhưng lại rất hài hòa.
Lúc trước hai người cũng rất ăn ý, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn thì hơn phân nửa thời gian đều hòa hợp với nhau.
Cho đến khi sắc trời đã trở chiều, Vân Nùng cảm thấy hơi đói bụng, liền bỏ lại cuốn sách rồi nhìn Cố Tu Nguyên nói:
“Ta đói bụng rồi.”
“Vậy thì chúng ta đi ăn cơm đi.”
Cố Tu Nguyên đứng dậy kéo nàng đi xuống dưới lầu. Vân Nùng nhắm mắt đi theo sau lưng hắn, cho đến khi gần hết cầu thang nàng nhẹ nhàng rút tay về. Cố Tu Nguyên cũng không miễn cưỡng, buông lỏng tay nàng ra.
“Tiểu thư.”
Thúy Kiều thấy nàng xuống lầu liền bước lên phía trước hỏi:
“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta có nên về nhà không?”
Vân Nùng lại rơi vào khó xử, nhìn nhìn Thúy Kiều rồi lại quay đầu nhìn Cố Tu Nguyên, thoáng chốc không biết nên quyết đoán như thế nào.
Vân Nùng cắn cắn môi, nhìn Thúy Kiều nói:
“Ngươi đi về trước đi, lát nữa ta sẽ về sau.”
Lúc nảy thấy tiểu thư và nam nhân kia ở trên lầu lâu như vậy, Thúy Kiều cũng đã cảm thấy bất an, bây giờ ngay cả nhà nàng ấy cũng không về, thật không biết làm sao. Thúy Kiều xoa xoa vạt áo, nhỏ giọng nói:
“Nếu ma ma hỏi thì ta nên nói như thế nào?”
Chuyện này thật sự hơi khó.
Với tính tình của Chúc ma ma, nếu như biết việc này thì chắc là sẽ cảm thấy trời đất như sụp đổ.
Vân Nùng nhíu mày nói:
“Ngươi nói với bà ấy là ta đi dạo một lát.”
“Nhưng mà…”
Thúy Kiều còn chưa nói hết thì đã bắt gặp được ánh mắt của Cố Tu Nguyên, nàng không khỏi giật mình, liền im thin thít.
Vân Nùng chú ý tới điểm này, nghiên nghiêng người che Cố Tu Nguyên rồi nhìn Thúy Kiều nói:
“Ngươi yên tâm đi, bản thân ta biết giữ chừng mực mà.”
“Vậy được rồi,”
Thúy Kiều do dự rồi lại đứng sát vào dặn dò:
“Tiểu thư nhớ về sớm một chút nhé.”
Vân Nùng gật gật đầu đồng ý.
Mặc dù nàng vẫn đi theo Cố Tu Nguyên ra cửa, nhưng nghĩ tới việc này cũng có chút lo lắng.
Cố Tu Nguyên thấy như vậy nên sau khi ra khỏi cửa hàng, hắn mới hỏi:
“Nàng rất sợ vị Chúc ma ma kia sao?”
“Cũng không phải là sợ, chỉ là không muốn để bà ấy lo lắng thôi.”
Vân Nùng phờ phạc ỉu xìu giải thích:
“Lão nhân gia lo lắng nhiều lắm, lại hay suy nghĩ sâu xa, huống chi…”
Huống chi mối quan hệ giữa nàng và Cố Tu Nguyên cũng khiến mọi người khó có thể chấp nhận.
Ngay cả Thúy Kiều cũng vậy, chẳng qua là nàng ấy theo thói quen vâng lênh của Vân Nùng cho nên mới không dám phản bác lại thôi. Nếu thực sự để Chúc ma ma thấy thì Vân Nùng không dám tưởng tượng tình hình sẽ như thế nào nữa.
Tuy là thời thế cũng đã cởi mở, nhưng cũng không tới mức này, huống gì bây giờ nàng cũng không phải Hoài Chiêu quận chúa mà chỉ là một cô nương gia tầm thường mà thôi.
Vân Nùng suy nghĩ trong giây lát nhưng nàng biết những điều này Cố Tu Nguyên đều không quan tâm, cho nên chỉ thở dài nói:
“Thôi.”
Nhưng Cố Tu Nguyên là người sâu sắc nên nghe một chút là có thể đoán được tâm tư của nàng, hắn thử thăm dò nàng:
“Nếu như nàng lo lắng thì thật ra ta có một biện pháp.”
“Cái gì?”
Vân Nùng theo bản năng hỏi lại, cho đến khi chạm phải ánh mắt của hắn, tâm linh tương thông, nàng liền biết hắn muốn nói gì, vội vàng vẫy vẫy tay,
“Quên đi, ta không muốn biết.”
Cố Tu Nguyên vừa mới mở miệng đã bị nàng chặn ngang, nên chỉ có thể nuốt lại.
Vân Nùng nheo mắt nhìn thần sắc của hắn, thấy bộ dáng của hắn cũng không phải tức giận cho nên cũng yên lòng, nhẹ nhàng thở ra.
Dù sao ai cũng biết với tình huống này, nếu muốn quang minh chính đại ở cùng một chỗ thì chỉ có một biện pháp đó là thành thân.
Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu liền khiến nàng giật mình.
Kiếp trước hai người đều chưa bao giờ đề cập đến chuyện hôn nhân hay danh phận. Vân Nùng sợ phiền toái, còn Cố Tu Nguyên lại có tính toán khác, coi như là trăm sông đổ về một biển, hiểu trong lòng mà không ai nói ra.
Lúc trước chưa đề cập qua, bây giờ với quan hệ hay địa vị của hai người mà nói đến chuyện thành thân thì quả thật có chút buồn cười.
Cố Tu Nguyên vốn là muốn mang nàng về phủ quận chúa, thấy nàng như thế nên biết thời điểm đó còn chưa tới, cho nên liền sửa lại chủ ý đưa nàng đến tửu lâu ăn uống.
Hắn rất hiểu biết về khẩu vị của Vân Nùng, cho nên cũng không cần hỏi nhiều, liền gọi đồ ăn luôn. Biết tửu lượng của Vân Nùng không tốt cho nên hắn không gọi rượu, mà chỉ kêu một bình trà ngon, tự mình rót cho Vân Nùng.
Khi hai người ở một chỗ thì hiếm khi Vân Nùng phải làm gì, tất cả đều được Cố Tu Nguyên an bài thỏa đáng. Vân Nùng cũng sớm hình thành thói quen này, cho nên yên tâm thoải mái hưởng thụ.
Cho đến khi ăn uống no nê, sắc trời cũng đã tối dần, Vân Nùng thử thăm dò nói:
“Ta cần phải trở về rồi.”
Cố Tu Nguyên buông đôi đũa xuống, nhìn nàng nói:
“Lúc trước ở Ỷ La Hương, có phải nàng còn thiếu ta điều gì không?”
Vân Nùng vốn đã cho chuyện đó ra khỏi đầu, nên khi hắn nhắc tới thì gò má nàng thoáng chốc đỏ lên, ấp a ấp úng nói không nên lời.
“Thôi.”
Cố Tu Nguyên đứng dậy muốn đưa nàng rời đi,
“Ta sẽ ghi nhớ trong lòng, chờ hôm khác ta sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời nhé.”
Vân Nùng: "..."
Từ tửu lâu đến nhà Vân Nùng cũng không gần, hai người cùng nhau tán gẫu vài câu. Cho đến khi đến nhà, Cố Tu Nguyên dừng bước chân, nhìn nàng cười nói:
“Đi cả ngày như vậy chắc nàng cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Được,” Vân Nùng gật gật đầu, lại nói:
“Vậy ngươi đi thong thả.”
Hai ngươi khách sáo nói lời từ biệt, sau đó Vân Nùng mới quay đầu đi vào nhà.
Quả nhiên, Thúy Kiều đang ở cửa kiễng chân trông chờ, sau khi thấy nàng ở xa xa, vội vàng chạy lại đón:
“Tiểu thư đã về rồi.”
Vân Nùng hỏi: "Ma ma đâu?"
“Lão nhân gia đang dùng cơm, lúc nảy ta chuyển lời của tiểu thư tới bà ấy, bà ấy cũng không nói gì…”
Thúy Kiều nhìn Vân Nùng lại sốt ruột nói:
“Nếu cứ tiếp tục như thế thì sớm hay muộn ma ma cũng phát hiện được. Tiểu thư, người và vị công tử kia rốt cuộc là…”
“Suỵt.”
Vân Nùng đặt tay lên môi nàng, ý bảo Thúy Kiều không cần nói, một lát sau nàng mới mở miệng:
“Việc này ta cũng chưa thể nói gì được.”
“Sao lại như thế được?”
Thúy Kiều đè thấp thanh âm, nhỏ giọng nói:
“Nếu thật sự là tình ái, cho dù chưa đính hôn thì cũng phải có một danh phận mới đúng mà.”
Vân Nùng nghĩ nghĩ:
“Chuyện này nói sau đi.”